Lần này quay trở về trong nước rất thuận lợi.
Không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, đến hà họ Đường ở trong nước.
Mấy năm nay, nhà họ Đường phát triển vô cùng nhanh chóng.
Bởi vì nhà họ Đường đều đi theo con đường luyện võ cho nên nhà họ Đường cũng đã tiến hành chỉnh đốn cùng với việc phân hóa.
Phân làm hai bộ phận.
Một bộ phận làm ở trong nội thành, quản lý nghiệp vụ.
còn một bộ phận còn lại thì ở ngoại thành hưởng phúc, nếu không có chuyện gì làm thì có thể luyện một chút võ.
Mà Đường Sở Vị chính là thuộc bộ phận thứ hai trong nhà hộ Đường.
Sau khi Giang Cung Tuấn tự mình hộ tống Đường Sở Vi đến nhà họ Đường thì mới rời đi, nhanh chóng trở về thôn nhỏ.
Trước khi đi thì Đường Sở Vi lại liên tục nói rõ Giang Cung Tuấn không được đi lung tung, sau khi quả chín thì phải lập tức quay về.
Giang Cung Tuấn cũng ngay lập tức đồng ý.
Một ngày sau.
Giang Cung Tuấn xuất hiện ở một nơi gần thôn nhỏ sau núi.
Anh vừa lái xe vừa ngâm nga một ca khúc nho nhỏ.
“Kit!”
Bỗng nhiên ở phía trước xuất hiện một người khiến cho anh phải phanh gấp lại, lốp xe ma sát với mặt đất khiến cho phát ra một âm vang thật lớn, giống như là vào lúc đó có một mùi cháy khét tỏa ra.
Giang Cung Tuấn dừng xe lại, sau đó mở cửa xuống xe.
Người chặn đường chính là một người đàn ông.
Người đàn ông này mặc một bộ trường bào cổ màu lam, giữ lại mái tóc dài, nhìn qua thì cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt hình thoi, trông vô cùng đẹp mắt, môi nở nụ cười, trên sắc mặt thì mang một vẻ bình tĩnh, thoải mái.
“Anh là ai?”.
Giang Cung Tuấn đứng ở trước mặt người đàn ông kia, bình tĩnh hỏi.
Khi nhìn thấy người này thì anh lập tức có một cảm giác không lành.
Người này cản đường anh, tuyệt đối không đơn giản.
“Là người muốn khiêu chiến với cậu”
Người đàn ông mặc trường bào cổ màu lam mở miệng nói, giống như là đang nói một chuyện không có ý nghĩa gì cả.
“Khiêu chiến với tôi sao?”
Giang Cung Tuấn lập tức liên nở nụ cười.
Từ khi xuất đạo đến nay, chưa từng có người nào muốn khiêu chiến với anh như vậy.
Mặc dù trên mặt của anh là nụ cười vui vẻ, nhưng trong lòng lại đang nói thầm, người này là ai, khiêu chiến với anh xong rồi làm gì nữa? Anh cười cười rồi nói: “Tôi không có thời gian”
Nói xong, anh định quay người lên xe.
Chíu!
Ngay lập tức, người đàn ông mặc trường bào màu lam lắc mình một cái liền xuất hiện ở trước cửa xe, sau đó đè lên chiếc cửa xe.
Tốc độ của anh ta rất nhanh, nhanh đến mức Giang Cung Tuấn cũng phải sững sờ “Cậu chỉ có hai lựa chọn, một là chấp nhận khiêu chiến của tôi, hai là tôi sẽ giết cậu”
Người đàn ông mặc trường bào màu lam đè lên của xe, nhìn vào Giang Cung Tuấn sau đó cười lên tỏ ra mình vô cùng vui vẻ.
Giang Cung Tuần nhìn kỹ vào anh ta.
Trong ký ức của anh không hề tồn tại người mặc trường bào màu lam.
“Anh là ai?”
Anh lại hỏi một lần nữa.
“Tôi là ai, cậu vẫn còn chưa có tư cách biết rõ”
Người đàn ông mặc trường bào màu lam rất ngông cuồng.
Nói xong, anh ta ra chiêu mạnh mẽ, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, mạnh mẽ hướng đến đầu gáy của Giang Cung Tuấn mà đập tới.
Giang Cung Tuấn quay đầu đi, né được chiêu này.
Mà khi quyền này được đánh ra, một khối đá ở bên đường đã bị đánh trúng, trong một khoảnh khắc liền vỡ tan biến thành một đống bột đá, mà trên mặt đất cũng xuất hiện một cái hổ sâu.
Một trưởng bình thường mà đã khủng bố như vậy.
Giang Cung Tuấn nhìn thấy một màn này thì nụ cười trên mặt cũng cứng lại, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm.
Người này xuống tay quá độc ác, nếu như một quyền vừa rồi mà rời vào đầu anh thì nhất định đầu của anh sẽ bị đánh nát bét.
Người đàn ông mặc trường bào màu lam giơ lên nắm đấm, nhìn vào Giang Cung Tuấn nghiền ngẫm mà cười nói: “Không tệ, cậu phản ứng rất nhanh, ở tầm tuổi này mà có đực tu vi như vậy thì cũng quả là hiếm có, càng lúc tôi càng cảm thấy hứng thú với cậu rồi đấy”
Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn trầm thấp.
Anh biết rõ, nếu như hôm nay mà không đánh một trận thì nhất định không có cách nào thoát khỏi.
Nhưng mà anh càng thắc mắc về thân phận của người trước mặt hơn.
Đoan Hùng, thậm chí là toàn bộ thế giới cường giả anh đều biết hết.
Cho dù không biết thì cũng sẽ được nghe nói.
Người đàn ông mặc trường bào màu lam bị đẩy lùi hơn chục mét trước khi anh ta có thể loại bỏ sức lực tấn công của Giang Cung Tuần lên mình, cánh tay của anh ta run lên, trên mặt mang một vẻ nghiền ngẫm vui vẻ: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, thằng nhóc, tôi cũng sẽ sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để xuất thủ”
Nói xong, anh ta mạnh mẽ vọt tới trước mặt của Giang Cung Tuấn.
Khoảng cách hơn mười mét anh ta chỉ cần dùng một giây là đến nơi.
Giống như là trong một khoảnh khắc liền đi đến trước mặt của Giang Cung Tuấn.
Vừa mới xuất hiện, anh ta mạnh mẽ nhảy lên, xuất hiện ở trên không trung cao hơn mười mét, mạnh mẽ hướng đến Giang Cung Tuấn mà giẫm vào.
Sắc mặt của Giang Cung Tuấn trầm xuống, anh nắm chặt lấy nắm đầm, cả thân thể đi ngược chiều lên trên.
Nắm đấm và bàn chân lại va chạm với nhau.
Âm!
Hại sức mạnh hòa lại với nhau.
Sau đó bùng nổ ở trong không khí.
Thân thể của Giang Cung Tuấn hướng xuống đất.
Còn người đàn ông mặc trường bào màu lam bị đánh bay ra ngoài, thế nhưng thân thể của anh ta chỉ xoay tròn một vòng sau đó lại tiếp tục tấn công Giang Cung Tuấn lần nữa.
Thân thể của Giang Cung Tuấn còn chưa chạm vào mặt đất thì lại lần nữa bay ngược chiều lên trên.
Trận chiến nổ ra trong tích tắc.