CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Sức mạnh của Vô Hư Môn quá lớn, thật đáng sợ nếu có một người nào đó đột nhiên xuất hiện.

Giang Cung Tuấn khẽ thì thầm nói nhỏ với vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Vô Hư Môn này rốt cuộc là có nguồn gốc từ đâu vậy?”

Mộ Dung Xuân lắc đầu nói: “Cái này tôi cũng không biết, nếu cậu muốn biết thì có thể đi hỏi Bách Hiểu Sinh. Bách Hiểu Sinh sống đã lâu, hơn nữa ông ta vẫn còn hoạt động trong ngành sử học nên chắc chắn ông ta sẽ biết đến Vô Hư Môn”

“Vâng”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Anh quả thật cũng có suy nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ tạm thời Vô Hư Môn vẫn chưa gây ra chuyện gì vượt ngoài tầm kiểm soát nên tạm thời anh cũng chưa cần phải quá lo lắng.

Hai người cùng nhau sánh bước trở về thôn nhỏ trên núi.

Giang Cung Tuấn vừa về đến nơi thì đã nóng lòng đi về phía vườn thuốc ở sân sau.

Anh vừa mới rời đi được hai ngày, hoa quả trong vườn vẫn chưa lớn lên nhiều, mới chỉ bằng đầu ngón tay cái nhưng ngược lại màu sắc của chúng dường như có phần tươi tắn hơn, màu đỏ rực vô cùng hấp dẫn, làm người ta nóng lòng muốn cắn thử một miếng.

“Cậu em Giang, hai ngày nay, thật tốt vì tôi có thể cho cậu nhìn thấy chúng, chỉ sợ có người có ý định ăn trộm” Mộ Dung Xuân cười nói.

“Cảm ơn ông”

Giang Cung Tuấn cảm kích nói.

Bây giờ anh chỉ mong chờ đến khi những trái hoa quả nhỏ này đến được cảnh giới thứ chín.

Lúc ấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc nữa.

Vào mấy ngày tới, Giang Cung Tuấn luôn đợi ở trong thôn nhỏ trên núi.

Mỗi ngày, anh đều quan sát những trái cây thần bí này.

Chỉ là những trái hoa quả này dường như không thể dài ra nữa mà chúng chỉ lớn được tới vậy.

Tuy nhiên mới được một thời gian ngắn nên Giang Cung Tuấn cũng không quá sốt ruột.

Mà vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi.

Trong khoảng thời gian đang chờ đợi này, anh cũng không để bản thân rảnh rỗi mà luôn ra sức luyện công.

Vào mỗi buổi sáng sớm, anh đều ở trong sân hấp thụ Thiên Địa linh khí trong thời khắc luân chuyển giữa đen và trắng của đất trời.

Chỉ trong nháy mắt mà thời gian nửa tháng đã trôi qua.

Trong nửa tháng này, Giang Cung Tuấn đã ở cùng và tiếp xúc với Đường Sở Vi.

Về phía Đường Sở Vị cũng không có chuyện gì phát sinh.

“Ông xã, anh làm sao vậy, đã nửa tháng trôi qua rồi mà sao anh vẫn chưa chịu trở về?”

Giang Cung Thần lại một lần nữa gọi điện thoại cho Đường Sở Vi.

Trong khi nói chuyện điện thoại, những lời phàn nàn của Đường Sở Vi được truyền tới.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Rất nhanh thôi, anh sẽ trở về sớm”

Anh đang ngồi xổm trên mặt đất ở vườn thuốc trong sân sau.

Thời gian nửa tháng đã trôi qua vậy mà những trái cây nhỏ vẫn chỉ lớn đến như vậy, điều này khiến Giang Cung Tuấn hiểu rằng, những quả trái cây này không thể lớn thêm được nữa và bây giờ đã tới lúc thu hoạch rồi.

“Sở Vi, đợi anh thêm vài ngày nữa, anh sẽ hái trái cây ngay bây giờ, chờ sau khi anh ăn rồi bước vào cảnh giới thứ chín, anh sẽ trở về với em.

Em đừng lo, khi con của chúng ta được sinh ra, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em”

“Ừm, em đang đến bệnh viện để khám thai định kỳ, vậy em cúp máy trước nhé!

Đường Sở Vị cúp điện thoại.

Giang Cung Tuấn cất điện thoại di động đi, anh nhìn những trái hoa quả thần bí trong vườn thuốc, sau một hồi do dự thì đã trực tiếp bắt tay vào việc hái quả.

Vừa ngắt lấy một ngọn, Thiên Địa linh khí trong ngọn cỏ nhỏ bé thần bí ấy bay đi nhanh chóng, chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy tốc độ héo rũ của cây cỏ.

Thời gian trôi qua chưa đầy một phút thì ngọn cỏ nhỏ thần bí này đã biến mất.

“Chuyện này?”

Giang Cung Tuấn kinh ngạc ngẩn người ra.

“Chuyện héo rũ này là sao chứ?”

Anh lại nhìn những quả trái cây nhỏ màu đỏ nằm trong lòng bàn tay chỉ to bằng ngón tay cái rồi thì thầm nói nhỏ: “Xem ra đây là vị thuốc tốt, hi vọng sau khi thưởng thức một lần đã có thể khiến tôi bước vào cảnh giới thứ chín”

Giang Cung Tuấn cầm trái hoa quả đó trở về trong sân nhỏ, anh ngồi khoanh chân trong sân, sau một lúc do dự thì từ từ mở miệng, chậm rãi ăn từng miếng quả đỏ đó.

Vừa cắn thử một miếng, hương thơm ngào ngạt của nó đã tràn ngập cả khoang miệng, anh nhẹ nhàng cắn thêm vài miếng.

Trái hoa quả ngọt ngào đi từ yết hầu xuống đến dạ dày.

Một luồng điện ấm áp truyền từ yết hầu lan đến toàn cơ thể.

Vào lúc này, lỗ chân lông trên người Giang Cung Tuấn đều nở ra, cơ thể nhẹ nhàng bay lên cao, xuất hiện ở độ cao vài mét trong không trung, hơn nữa cơ thể anh còn phát ra một ánh hào quang màu đỏ rực.

Mộ Dung Xuân nghe thấy có tiếng động liền vội vàng chạy tới xem sao.

Vừa chạy vào tới sân thì đã nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang bay lơ lửng trong không trung, toàn thân phát ra ánh hào quang đỏ rực, nhìn như một pho tượng Phật lâu đời thường thấy.

“Chuyện này?”.

Vẻ mặt ông ta có chút kinh ngạc.

Vào giờ phút ấy, Giang Cung Tuấn nhắm chặt mắt lại, kích hoạt Càn Khôn Quyết, nhanh chóng hấp thụ năng lượng vào cơ thể.

Người đầu tiên xuất hiện chính là một người đàn ông trẻ tuổi, ông ta mặc long bào, vẻ mặt không chút biểu cảm khi nhìn thấy sự xuất hiện của Giang Vô Song, ông ta thản nhiên nói: “Giang Vô Song, cháu tới Giang Triều của ông có chuyện gì không?”

“Ông nội, cháu nghe được tin đồn, Thiên định tấn công Vô Hư Môn nhưng lại sợ Vô Hư Môn. Thiên định đi bắt Đường Sở Vi, lợi dụng Đường Sở Vi để uy hiếp Giang Cung Tuấn, ép Giang Cung Tuấn phải phục tùng ông ta để Giang Cung Tuấn đi chiến đấu với Vô Hư Môn.

Vô Song nhẹ giọng nói nhỏ, dường như đang muốn nói một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

“Sao cơ?”

Khoác áo long bào, Giang Thời đột nhiên đứng bật dậy vẻ mặt thờ ơ không thèm đếm xỉa gì đến Giang Vô Song, vẻ mặt ông ta trầm xuống, trên người tỏa ra một luồng sát khí.

“Tên Thiên đáng chết này, đến cả người nhà họ Giang tôi mà cũng dám động vào sao?”

“Ông nội, ông cũng phải nhanh lên, nếu không có gì bất thường xảy ra thì có lẽ bây giờ Thiên đã tới thành phố Tử Đằng rồi” Vẻ mặt Giang Vô Song có chút lo lắng, vẻ mặt ấy cứ như là đang lo lắng cho Đường Sở Vi thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi