CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Khi Giang Cung Tuấn mới xuất hiện, Bách Hiểu Sinh không cảm nhận được.

Bây giờ, ông đã cảm nhận được rồi.

Khí tức của Giang Cung Tuấn không giống như lúc trước, hiện tại khí tức trong cơ thể ông không cảm nhận được bất cứ sự dao động nào của chân khí, chỉ một hơi thở nhẹ, chớp mắt, ông đã biết Giang Cung Tuấn đã đột phá.

Bách Hiểu Sinh kinh ngạc đứng dậy.

Nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn.

“Um.”

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.

Bách Hiểu Sinh hít một hơi thật sâu.

Tốc độ này quá nhanh.

Nửa tháng trước, Giang Cung Tuấn còn đang hỏi ông mấy chuyện của cảnh giới thứ chín, không ngờ mới nửa tháng trôi qua, anh ta đã đột phá được đến cảnh giới thứ chín.

Nghĩ đến chặng đường đột phá được đến cảnh giới thứ chín của mình.

Thật khiến người ta đỏ mặt.

Có điều, ông cũng vẫn hài lòng. Bởi vì, Giang Cung Tuấn là người duy nhất sau ông dựa vào thực lực của chính mình để đột phá được.

Bất luận là Chiêu Tử Vương hay là Thiên, đều là dựa vào những thứ bên ngoài mới có thể đạt được đến cảnh giới thứ chín.

Tuy rằng nói là có sức mạnh của cảnh giới thứ chín, nhưng muốn chạm vào cảnh giới thứ chín đích thực, vậy thì cần mất một thời gian rất dài.

Bách Hiểu Sinh sau khi kích động xong lại ngồi xuống.

“Tôi còn tưởng rằng, lần này cậu đến tìm tôi, là muốn hỏi tôi cách tu luyện. Hiện tại cậu đã đạt đến cảnh giới thứ chín, xem ra đã nắm giữ được phương pháp tu luyện, vậy lần này cậu đến tìm tôi là vì chuyện gì?”

“Tôi muốn tìm hiểu về Vô Hư Môn”

Nghe vậy, sắc mặt Bách Hiểu Sinh bỗng trở nên nghiêm trọng”

“Vô Hư Môn.”

Ông ta nhẹ giọng thì thầm, lặp lại cái tên này ba lần.

Giang Cung Tuấn nói: “Bách tiền bối sống hơn hai nghìn năm, nhất định biết rõ về Vô Hư Môn, nhất định hiểu Vô Hư Môn. Bây giờ Vô Hư Môn không ngừng khiến chiến với các võ giả trong thiên hạ, các võ giả trong thiên hạ dường như đều thua trận. Mà lần này Vô Hư Môn bắt vợ của tôi để muốn tôi đầu với họ một trận ở núi Bất Chu”

Bách Hiểu Sinh làm nghề tình báo, ông ta đương nhiên biết mấy chuyện này.

Bây giờ, chuyện này đã được truyền đi khắp nơi.

Võ giả khắp nơi đều biết rằng Vô Hư Môn dẫn Đường Sở Vi đi, muốn đầu một trận với Giang Cung Tuấn ở núi Bất Chu.

Sau khi lẩm bẩm một hồi, Bách Hiểu Sinh thở dài, nói: “Vốn dĩ, với thực lực của cậu, không có tư cách biết những chuyện này. Nhưng hiện tại cậu đã đạt đến cảnh giới thứ chín, mà còn dựa vào nỗ lực của bản thân đạt được nó, vậy tôi sẽ cho cậu biết một ít bí mật.”

Giang Cung Tuấn nín thở.

Trước khi Bách Hiểu Sinh nói, thế giới mà anh hiểu được, chỉ là bề nổi của tảng băng.

Mà Bách Hiểu Sinh nói: “Thế giới này không đơn giản như cậu tưởng tượng. Cậu cho rằng cảnh giới thứ chín đã là điểm kết cho quá trình luyện võ sao, tôi cho cậu biết, đây mới chỉ là điểm khởi đầu, cậu thấy có sốc không?

“Chỉ là điểm khởi đầu?”

Giang Cung Tuấn kinh ngạc.

Anh quả thực đã bị sốc.

Anh quả thực cho rằng, cảnh giới thứ chín đã là điểm kết thúc trong quá trình luyện võ, bởi vì cảnh giới thứ chín quá mạnh.

Bây giờ Bách Hiểu Sinh nói với anh, đây chỉ là điểm khởi đầu, anh sao có thể không kinh ngạc, sao có thể không thấy kỳ lạ”

“Đúng, chỉ là điểm khởi đầu thôi”

Bách Hiểu Sinh lên tiếng nói: “Địa cầu là một thế giới bị phong ấn. Diện tích của địa cầu rất lớn, nhưng vì một vài lý do nên bị phong ấn. Địa cầu sau khi bị phong ấn, thì chính là địa cầu mà cậu đang biết.”

“Phong ẩn?” Giang Cung Tuấn vẻ mặt khó hiểu.

“Thật ra, tôi cũng không phải rất hiểu chuyện này.”

Bách Hiểu Sinh khuôn mặt ngập tràn buồn bã: “Tôi cũng là nghe thấy tôi từng nhắc đến, mà thầy của tôi không phải người địa cầu.”

“Không phải người địa cầu?” Giang Cung Tuấn lần nữa kinh ngạc, “Thật ra, cũng coi như là vậy” Giang Cung Tuấn ngẩn người. Cái gì mà không phải người địa cầu, lại coi như là người địa cầu.

Thầy của tôi, đến từ vùng đất bị phong ấn”. Bách Hiểu Sinh chậm chạp lên tiếng, nói ra một bí mật.

Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, hỏi: “Vùng đất bị phong ấn là gì?”

Bách Hiểu Sinh nói: “Tôi cũng không hiểu lắm. Năm đó, tôi từng nghe thấy tôi nói, theo nghĩa nghiêm trọng, vùng đất bị phong ẩn, cũng nằm trên địa cầu. Không gian bị phong ấn, chúng ta không thể đi vàoăm đó trước khi thấy tôi ra đi đã nói, chưa đủ một nghìn năm, vùng đất phong ấn sẽ không bị phá bỏ”

“Một khi phong ấn bị phá bỏ, vậy thì các võ sĩ trong vùng đất phong ấn sẽ xuất hiện trên địa cầu. Đến khi đó, địa cầu sẽ xảy ra thay đổi đáng kinh ngạc. Chỉ là đến cuối cùng nó sẽ ra sao, tôi cũng không hiểu rõ lắm”

“Vậy còn Hô Hư Môn?” Giang Cung Tuấn thăm dò hỏi: “Vô Hư Môn cũng đến từ vùng đất bị phong ấn?”

Bách Hiểu Sinh khẽ gật đầu, nói: “Có đến tám chín phần là như vậy, bởi vì tôi đã sống ở địa cầu hơn hai nghìn tuổi, những chuyện trên địa cầu tôi đều biết rõ, ngay cả chuyện năm đó Chiểu Tử Vương giả chết, cũng không qua mắt được tôi. Nhưng tôi chưa từng nghe đến Vô Hư Môn. Vô Hư Môn đúng là đột nhiên xuất hiện, chỉ có một cách để giải thích, đó chính là Vô Hư Môn đến từ vùng đất bị phong ấn.

Hiện tại, Giang Cung Tuấn vẫn có chút bối rối. “Bách tiền bối, cái gọi là vùng đất bị phong ấn, rốt cuộc là có ý gì?”

Bách Hiểu Sinh nghĩ một lát, cầm một tờ giấy lên.

Ông vo nó thành một quả bóng. Giang Cung Tuấn nghi hoặc nhìn.

Ngay sau đó, Bách Hiểu Sinh lại mở tờ giấy ra.

“Giống như tờ giấy này, vo lại thì nhìn giống như thế giới của chúng ta. Trên thực tế bên trong đều bị ẩn giấu. Sau khi mở ra, không gian bên trong mới lộ ra. Đương nhiên, đây chỉ là phép ẩn dụ, cụ thể tôi cũng không biết rõ”.

Giang Cung Tuấn như hiểu lại như không hiểu.

Bách Hiểu Sinh tiếp tục nói: “Nếu Vô Hư Môn thật sự đến từ vùng đất bị phong ấn, vậy có thể thấy rằng, vùng đất phong ấn đã được coi lỏng hơn, đã có võ sĩ thoát ra ngoài. Mà năm đó thầy tôi còn để lại một câu, nói nếu phong ấn được bị coi lỏng, vậy thì hãy nhanh chóng tập hợp đủ tứ ấn”.

Giang Cung Tuấn nghiêm túc lắng nghe, nghe đến đây, không do dự hỏi: “Tứ ẩn gì?”

Bách Hiểu Sinh giải thích: “Thầy tôi nói, cái này đã được lưu lại từ rất nhiều năm. Tứ ấn tụ hợp, có thể mở được phong ấn. Đến lúc đó địa cầu sẽ có thay đổi kinh người. Mà phong ấn sau khi bị phá bỏ, linh khí bị phong ấn cũng sẽ sinh sôi nảy nở. Cậu đột phá đến cảnh giới thứ chín, có phải cũng cảm thấy trong trời đất ẩn chứa rất nhiều linh khí không?”

“Ừ, đúng là như vậy” Giang Cung Tuấn nói: “Trước đó, tôi không cảm nhận được, chỉ khi ngày đêm luân phiên mới cảm thấy, đây không phải đạt đến cảnh giới thứ chín mới có thể cảm nhận được sao?”

“Không phải”

Bách Hiểu Sinh sửa lại: “Không phải như vậy, Thiên Địa linh khí là sau khi Vô Hư Môn xuất hiện, mới khiến nó như vậy. Điều này càng thêm kích thích suy đoán của tôi. Vô Hư Môn đến từ vùng đất bị phong ấn. Phong ấn trên địa cầu đã lỏng lẻo hơn rồi”.

Phù!

Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu.

Lời Bách Hiểu Sinh nói, thật không tưởng tượng nổi.

“Mà vùng đất bị phong ấn, là núi Bất Chu”

Bách Hiểu Sinh lại lên tiếng. “Núi Bất Chu?”

Giang Cung Tuấn ngây người.

Bách Hiểu Sinh gật đầu: “Phải, chính là ở núi Bất Chu, thầy tối trước đó từng nói, một khi phong ấn bị lỏng lẻo, vậy thì phải tập hợp đủ tứ ẩn, đi đến núi Bất Chu để giải trừ phong ấn”.

“Đây là bất hạnh của nhân loại, cũng là may mắn của nhân loại.”

“Câu này có ý gì?”.

“Phong ấn bị phá, Thiên Địa linh khí cũng sẽ nhiều, tất cả đều thay đổi khác đi, chim thú cũng khác đi, sự thay đổi lớn, đối với nhân loại mà nói tuyệt đối là một tai họa. Đồng thời, đây cũng là may mắn của con người, bởi vì thực vật cũng sẽ thay đổi, sẽ xuất hiện nhiều loại quả ẩn chứa nhiều Thiên Địa linh khí, con người phục nó, thực lực sẽ tăng mạnh”

“Hóa ra là vậy?” Giang Cung Tuấn đã hiểu. Hóa ra loại có bí ẩn anh đã gặp trước đó, là được sinh ra bởi sự thay đổi của trời đất.

Nói như vậy, anh thật may mắn, trước khi trời đất bị đảo lộn hoàn toàn, lại có được một loại có chứa nhiều linh khí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi