Sau khi Giang Cung Tuấn đánh bại Vô Côn.
Cường giả thật sự của Vô Hư Môn xuất hiện, dùng một chiêu giáng lên người Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn đã bị thương rồi lại phải chịu một chưởng của cường giả Vô Hư Môn một lần nữa, lúc này tất cả kinh mạch trên người anh đều bị chấn động và xuất hiện vết thương vô cùng nặng. Anh cảm thấy đầu óc mình choáng váng, mí mắt nặng trĩu và rất buồn ngủ.
“Không thể nào, mình tuyệt đối không thể ngủ được”
Giang Cung Tuấn vẫn còn có chút ý thức.
Nhưng thần trí của anh càng ngày càng trở nên mơ hồ. Trong giây phút hoảng hốt, dường như anh nhìn thấy Đường Sở Vi đang lao đến.
“Sở Vi”
Anh muốn bò dậy, nhưng cả người đau nhức và không hề có chút sức lực nào.
Anh tiến hành tâm pháp trị liệu được ghi chép trong Y Kinh, tiến hành Càn Khôn Lưỡng Khí để nhanh chóng chữa vết thương trên người mình.
Ở phía xa…
Đường Sở Vị lao đến.
Cô nhìn thấy Giang Cung Tuấn bị đánh, dưới sự ảnh hưởng bởi dòng máu của Tứ Thuy Thú trong cơ thể, cô lập tức ma hoá và cả người cơ mang theo hơi thở đáng sợ. Trong giây phút lao đến, cô xuất ra tám mươi mốt kim duyệt tuyệt và không ngừng công kích về phía cường giả Vô Hư Môn.
Tám mươi mốt kim duyệt tuyệt cộng thêm sát khí.
Mặc dù cô vẫn chưa bước vào cảnh giới thứ chín, nhưng cho dù có là cảnh giới thứ chín thì cũng khó mà chống đỡ được.
Mà cường giả của Vô Hư Môn lại rất ung dung, toàn thân toát ra ánh sáng vàng biến thành một cái lồng chân khí bảo vệ để ngăn chặn đòn công kích của tám mươi mốt kim duyệt tuyệt.
“Sở Vị”
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Ngay sau đó, một người đàn ông xuất hiện.
Người đó khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc bộ đồ màu trắng và dáng vẻ rất nho nhã.
Ông ta là Lan Đà.
Lan Đà hiện lên, xuất hiện phía sau Đường Sở Vị trong nháy mắt, động tác nhanh hơn cô một chút.
Đường Sở Vi đang ma hoá lập tức tỉnh táo lại, cô thu lại tám mươi mốt kim duyệt tuyệt và nhìn ông lão của Vô Hư Môn với vẻ mặt tức giận. Cô phẫn nộ hét lên: “Ông làm như vậy là có ý gì? Đây là trận chiến của Giang Cung Tuấn và Vô Côn, ông nhúng tay vào cái gì?”.
Ông lão của Vô Hư Môn liếc nhìn Đường Sở Vi, lạnh lùng nói: “Nhúng tay vào thì đã làm sao? Những ai làm đệ tử của tôi bị thương đều phải chết.”
Mà vào lúc này Vô Côn mới bò từ dưới đất lên.
Kiếm khí của Giang Cung Tuấn đâm xuyên qua cơ thể của ông ta, khiến ông ta bị thương rất nghiêm trọng và thậm chí suýt chút nữa thì mất mạng.
Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng là cường giả của cảnh giới thứ chín, cho dù có bị thương, nhưng có thể thật sự giết chết ông ta không phải là chuyện dễ dàng.
Nhìn thấy Vô Côn đứng lên, ông lão của Vô Hư Môn mới thở phào nhẹ nhõm. Ông ta đi về phía Vô Côn mà hỏi: “Sao rồi?”.
Vô Côn khẽ lắc đầu, vẻ mặt tái nhợt rồi bất lực nói: “Bị thương nặng nhưng vẫn chưa chết được”
Lúc này Lan Đà cũng đi về phía Giang Cung Tuấn, nhanh chóng xem xét vết thương của anh rồi ngay sau đó đỡ anh dậy. Ông ta để anh ngồi bó gối, con lấy ra một quả thần bí đẻ cho Giang Cung Tuấn ăn.
Giang Cung Tuấn vẫn chưa ngất xỉu.
Sau khi ăn quả đó, anh cảm thấy một mùi hương rất mê người. Vừa mới cắn một miếng, anh đã cảm thấy linh khí Thiên Địa rừng rực.
“Đây là, quả chứa linh khí Thiên Địa?”
Vẻ mặt anh toát lên sự kinh ngạc mà nhìn Lan Đà.
Lan Đà khẽ dừng tay lại, sau đó nói: “Đừng nói gì mà hãy yên tâm chữa bệnh đi, tất cả giao lại cho tôi”
“Vâng”
Giang Cung Tuấn gật đầu, không nói chuyện nữa mà bắt đầu nhanh chóng chữa thương.
Mà Lan Đà lại nhìn ông lão của Vô Hư Môn, ông ta chắp hai tay sau lưng rồi thản nhiên nói: “Lão già kia, ông làm như vậy là có ý gì? Ông tưởng rằng võ giả Đoan Hùng tôi không có ai xứng tầm cả sao?”
Ông lão của Vô Hư Môn liếc nhìn Lan Đà một cái, sau đó làm vẻ mặt khinh thường nói: “Tôi coi thường võ giả Đoan Hùng không có ai đấy, như vậy thì đã làm sao?”
Đột nhiên ông ta ra lệnh: “Bắt tất cả lại cho tôi, không được bỏ sót một ai” Ông ta vừa ra mệnh lệnh, tất cả hai mươi võ giả của Vô Hư Môn đều được điều động.
Sức mạnh của những người này đều đứng đầu trong chín tầng thang trời, thậm chí còn cả Bán Thánh.
Gần hai mươi người xuất hiện cùng lúc, đám người Giang Cung Tuấn lập tức thay đổi sắc mặt và nhanh chóng lùi về phía sau.
“Dừng tay lại cho tôi”
Lúc này một tiếng hét lớn vang lên.
Tiếng hét như sấm nổ, vang khắp tại tất cả mọi người.
Tiếng hét này khiến đám đồ đệ của Vô Hư Môn cảm thấy kinh hãi, bọn họ đều đứng ngây người tại chỗ, không dám cử động và đều nhìn về nơi phát ra âm thanh đó.
Chỉ thấy một người đàn ông đáp từ trên trời xuống, người đó mặc áo khoác dài màu trắng và nhìn còn rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi tuổi nhưng tóc đã bạc trắng cả đầu.
“Ba.”
Vẻ mặt Lan Đà rất tôn kính.
Chiêu Tử Vương đáp từ trên trời xuống đất, lập tức xuất hiện trước mặt cường giả của Vô Hư Môn.
“Đây là?”
Cường giả ở Vô Hư Môn cũng hoảng sợ trước tốc độ của Chiêu Tử Vương mà khẽ lùi về phía sau vài bước.
“Thần Thông cảnh?”
Cường giả của Vô Hư Môn nhìn chằm chằm vào Chiêu Tử Vương vừa mới xuất hiện, trên vẻ mặt toát lên sự kinh hoàng ngạc nhiên.
Chiêu Tử Vương nhìn ông ta, nói từng câu từng chữ: “Ông vừa nói cái gì, khinh thường Đoàn Hùng tôi không có người sao?”
“Ông, ông đã bước vào Thần Thông cảnh?”
Cường giả của Vô Hư Môn cảm nhận được hơi thở trên người Chiêu Tử Vương, vẻ mặt toát lên sự kiêng dè.
Chiêu Tử Vương không trả lời câu nói của ông ta mà bước từng bước đến gần: “Đừng tưởng Đoan Hùng tôi thật sự không có ai, chẳng qua tôi không muốn tham gia vào trận đấu giữa những tiểu bối của các ông mà thôi”.
Cường giả ở Vô Hư Môn chỉ cảm thấy sức mạnh đáng sợ đang chèn ép mình. Dưới sự chèn ép bởi sức mạnh này, ông ta đến cả thở cũng trở nên gấp gáp, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn từ trên trán xuống.
Thần Thông cảnh, đâu chính là Thần Thông cánh.
Ông ta cảm thấy rất sợ hãi kinh hoàng.
Cảnh giới này cho dù có ở trong vùng đất phong ấn cũng là một sức mạnh to lớn.
Chưởng môn của Vô Hư Môn ông ta cũng mới ở cảnh giới này.
Ông ta không ngờ rằng trong vùng đất phong ấn linh khí mỏng manh này lại có một cường giả của Thần Thong cảnh xuất hiện.
Dưới sự chèn ép về hơi thở đáng sợ này, ngay cả thở mạnh ông ta cũng không dám thở mạnh.
Chiêu Tử Vương thu lại hơi thở và đi đến chỗ Giang Cung Tuấn.
Nhìn thấy vết thương trên người Giang Cung Tuấn dần dần lành lại, lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta không rời đi mà ở lại canh giữ Giang Cung Thần chữa thương như vậy.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều nhìn Chiêu Tử Vương.
Ánh mắt của đám người Giang Cung Tuấn, Thiên, Trần Thanh Sơn đều dừng trên người Chiêu Tử Vương.
Lúc này trong lòng bọn họ đều đang đoán Thần Thông cảnh rốt cuộc là cái gì.
Lẽ nào đây chính là cảnh giới trên cả cảnh giới thứ chín sao?
Rất nhanh chóng nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Giang Cung Tuấn chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất.
Đường Sở Phi đúng lúc đi đến đó, cô kéo anh lại rồi ân cần hỏi han: “Chồng à, anh không sao chứ?”
Trên gương mặt tái nhợt của Giang Cung Tuấn nở nụ cười miễn cưỡng, anh nói: “Tạm thời anh không sao cả”
Nói rồi anh nhìn Lan Đà và Chiêu Tử Vương, hai tay nắm thành quyền rồi nói: “Cảm ơn tiền bối đã ban tặng linh quả, nếu như không có linh quả.
này thì e rằng tôi đã nguy hiểm đến tính mạng rồi”
Giang Cung Tuấn biết rất nhiều bí mật.
Anh biết linh quả rất quý giá.
Bây giờ phong ấn vẫn chưa được mở ra hoàn toàn nên linh quả sản sinh ra rất ít, vì vậy một viên linh quả vô cùng có giá trị.
Bởi vì bây giờ anh có được linh quả nên sức mạnh có thể tăng cường, sau khi mở ra hoàn toàn phong ấn là có thể chiếm được tiên cơ và có được rất nhiều lợi ích.
Mà Lan Đà và Chiêu Tử Vương lại tặng cho anh một viên linh quả.
Chiêu Tử Vương nhìn Giang Cung Tuấn rồi nói: “Không sao là được rồi.”
Đột nhiên những người khác đứng nhìn ở phía xa xa cũng nói: “Tản đi hết đi.”
Mọi người vẫn chưa rời đi mà có rất nhiều người đi đến hỏi thăm chào hỏi Chiêu Tử Vương.
Chiêu Tử Vương cũng lười trả lời những người này mà thẳng thừng rời đi. “Chồng à, chúng ta cũng quay về thôi.”
Giang Cung Tuấn liếc nhìn Vô Côn đang bị thương nặng, anh vốn định muốn hỏi Vô Côn một số thứ. Nhưng bây giờ xem ra cho dù anh có hỏi thì Vô Côn cũng chưa chắc đã trả lời.
Anh khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi dưới sự dìu nâng của Đường Sở Vi.
Mà ở đỉnh núi ở phía xa xa.
Bách Hiểu Sinh đứng ở nơi đó, ông ta chắp hai tay sau lưng nhìn tình hình ở phía xa. Khoé miệng ông ta nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt.
“Cái người Chiêu Tử Vương này, ông ta thật sự bước vào Thần Thông Cảnh một cách yên lặng lặng lẽ này, xem ra Long Nguyên đã khiến cho công lực của ông ta tăng mạnh. Hơn nữa ông ta còn tặng Giang Cung Tuấn linh quả, điều đó đã chứng minh ông ta biết chuyện phong ấn và đã đi tìm linh quả ở khắp thế giới này rồi.”