CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Hứa Linh rất xinh đẹp, khí chất xuất chúng, năng lực cũng rất cao.

Ba năm qua người theo đuổi cô ta vô số.

Nhưng cô ta đều từ chối.

Trong lòng đã có một người thì sao có thể chứa thêm người khác.

Nhưng cô ta cũng biết, đời này cô ta và Giang Cung Tuấn không còn khả năng nữa. Tiếp đó, cả hai tiếp tục tán gẫu thêm vài chuyện.

Bởi vì quyết định lần này của Giang Cung Tuấn rất vội vàng, hơn nữa còn rất nhiều việc phải giải quyết, sau khi vội vàng ăn một ít anh liền tạm biệt Hứa Linh.

Hứa Linh trở lại công ty, làm thủ tục từ chức, đồng thời chuẩn bị vào thủ đô tái điều hành Thương hội Tân thời đại.

Mà Giang Cung Tuấn thì tìm đến Tiêu Dao Vương.

Nói với Tiêu Dao Vương kế hoạch của anh.

“Ông anh Tiêu Dao, giờ tôi đang cần một người phụ trách Nam Cường, người này cần phải có uy thế rất lớn, ông là đại tướng một đoàn quân, ông rất thích hợp với vị trí đó, tôi cũng đã bàn bạc với cựu Vương và tân Vương, họ đều rất ủng hộ tôi. Bất cứ ai ở Đoan Hùng, chỉ cần tối cần đến, đều có thể điều chuyển đến Nam Cương”

Vẻ mặt Tiêu Dao Vương suy tư.

Ông ta thật sự không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy Giang Cung Tuấn đã giải quyết được tất cả những chuyện này.

Giờ Giang Cung Tuấn muốn ông ta đi Nam Cương, ông ta do dự một lúc rồi nói: “Được, tôi có thể đi giúp cậu, tôi sẽ xin từ chức luôn, không làm đại tướng của Đoan Hùng nữa, tôi cũng sẽ mang theo mấy người thân tín đến Nam Cương, để trợ giúp cậu thành lập quốc gia mới”

“Ừm.”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Bởi vì bây giờ là một thời kỳ đặc biệt, đất nước tôi tạo ra không phải theo chế độ dân chủ, mà là một quốc gia quân chủ, bởi vì tôi cần phải có đủ quyền lực để kiểm soát đất nước, đủ quyền lực để ra mệnh lệnh, mà không phải là khi muốn ban hành một mệnh lệnh nào đó lại phải trải qua quá trình nhận được sự đồng thuận, như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian”.

Tiêu Dao Vương gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu được.

Giải quyết được phía Tiêu Dao Vương Giang Cung Tuấn lại rời khỏi Tử Đằng, lúc này anh cần đi đến phái Thiên Sơn.

Bởi vì hiện tại anh vẫn còn cần đến sự ủng hộ của võ giả.

Mà phái Thiên Sơn vẫn luôn là lãnh tụ của giới cổ võ, có được sự ủng hộ của phái Thiên Sơn thì con đường tiếp theo anh phải đi sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Hơn nữa, đây là chuyện liên quan đến vấn đề tồn vong, sống chết của nhân loại, làm cổ võ giả thì về lý tất nhiên phải biết được những chuyện này, để đối phó với ngày tận thế sắp tới.

Phái Thiên Sơn.

Chủ Điện.

Trần Thanh Sơn tự mình tiếp đãi Giang Cung Tuấn. “Cậu em Giang à, quý hóa quá khách quý lại đến thăm”

Việc Giang Cung Tuấn đánh bại cường giả Vô Hư Môn ở núi Bất Chu từ lâu đã lan truyền khắp thiên hạ, hiện tại tất cả võ giả trong thiên hạ đều biết Giang Cung Tuấn đã khóa nhập cảnh giới thứ chín, thực lực mạnh kinh người.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Tiền bối Trần.”

“Haiz…”

Trần Thanh Sơn phầy phẩy tay, nói: “Gọi tiền bối làm gì, nghe xa lạ quá, cứ gọi tôi là anh là được.” Lúc này Trần Phi Hùng cũng dẫn theo Trần Vũ Yến đi vào đại điện.

“Cậu Giang” “Anh Giang”

Hai người đều mở miệng.

Giang Cung Tuấn hơi bối rối.

Lão tổ của phái Thiên Sơn xưng hô anh em với anh, Trần Phi Hùng phái Thiên Sơn cũng gọi anh là anh em, người có vai vế thấp nhất phái Thiên Sơn thì gọi anh là anh, xưng hô vai về rối loạn hết cả.

Giang Cung Tuấn hơi bối rối một lúc, sau đó mỉm cười với mấy người ở đó.

Trần Phi Hùng và Trần Vũ Yến ngồi xuống.

Giang Cung Tuấn cũng nói rõ luôn ý đồ của mình: “Thật ra lần này tôi tới phái Thiên Sơn là vì có chuyện lớn muốn báo cho mọi người biết”

Nghe vậy, ánh mắt của mấy người đều dừng lại trên người Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nói về vùng đất phong ấn, cùng với nguồn gốc của Vô Hư Môn, còn cả chuyện trong tương lai địa cầu sẽ có những biến đổi lớn.

“Hóa ra là như vậy.”

Vẻ mặt Trần Thanh Sơn căng thẳng, nói: “Tôi đã nhận thấy điều gì đó rất lạ, nhưng không nghĩ rằng chân tướng lại có thể là như Trần Phi Hùng hỏi: “Cậu Giang, lần này cậu lên phái Thiên Sơn, mục đích là để nói cho chúng tôi biết chuyện này sao?” “Không chỉ vậy đâu”.

Giang Cung Tuấn tiếp tục nói: “Tôi đã thương lượng với nhóm lãnh đạo cao cấp của Đoan Hùng, sắp tới tôi sẽ trở lại Nam Cương, tuyên bố Nam Cường độc lập, lấy Nam Cương làm cơ sở, nhanh chóng chiếm lấy đất đai của các quốc gia nhỏ xung quanh, bắt đầu xây dựng thành phố và pháo đài, dự trữ lương thực, như vậy mới có thể nghênh đón mạt thế chuẩn bị tới”

“Tôi cần phái Thiên Sơn hỗ trợ”

Trần Phi Hùng không hề nghĩ ngợi đã nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ sai con gái dẫn theo một nhóm đệ tử của phái Thiên Sơn đến Nam Cường hỗ trợ cậu hoàn thành kế hoạch mười năm.”

Trần Phi Hùng hết sức ủng hộ Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn Trần Thanh Sơn, tiếp tục nói: “Phái Thiên Sơn cũng không thể nhàn rỗi, theo suy nghĩ của tôi, diện tích địa cầu tăng lên sẽ xuất hiện rất nhiều đất đai núi rừng, mà nhân loại muốn sống sót cũng cần chiếm lĩnh được đủ chỗ ở, phái Thiên Sơn cũng có thể coi đây là cứ điểm để xây dựng thành phố, về phần những cái khác, dù làm việc gì chính phủ cũng sẽ cung cấp đầy đủ cho mọi người”

Trần Thanh Sơn đứng lên, nói: “Cảm ơn đã báo cho chúng tôi những tin tức này, nhưng giờ tôi còn có một vài vấn đề muốn hỏi cậu đây”

Giang Cung Tuấn nói: “Anh nói đi.”

Trần Thanh Sơn hỏi: “Cậu khóa nhập cảnh giới thứ chín rồi, nên tôi muốn biết cậu đã làm như thế nào, bây giờ phái Thiên Sơn chúng tôi cũng có ba người đã khóa nhập đỉnh phong bậc thiên thế thứ chín, nhưng không cách nào chạm tới ngưỡng cảnh giới thứ chín”.

So với chuyện sau này trời đất sẽ có thay đổi thì Trần Thanh Sơn càng quan tâm đến con đường đạt tới cảnh giới thứ chín hơn.

Hiện giờ lại có một cường giả cảnh giới thứ chín đang ở bên người, ông ta không thể bỏ qua cơ hội này.

Chuyện có liên quan đến cảnh giới thứ chín lúc trước Giang Cung Tuấn ở Nam Cương cũng đã thảo luận qua với Lan Đà.

Lan Đà là con trai Chiêu Tử Vương.

Đã sống cả ngàn năm.

Ông ta cũng đã khóa nhập cảnh giới thứ chín từ sớm.

Hơn nữa lần này sau khi giết rằng ông ta lại ăn cả long huyết. Còn về phần giờ đã khóa nhập cảnh giới nào Giang Cung Tuấn cũng không hiểu rõ lắm.

Lần trước sau khi trao đổi với Lan Đà, anh cũng đã hiểu, không phải tất cả mọi người đều có thể cảm ứng được linh khí Thiên Đia.

Cần phải có một quá trình.

Những võ giả tầm thường sau khi khóa nhập bậc thiên thế thứ chín thì cần phải lĩnh ngộ, lĩnh ngộ mất ba đến năm chục năm, hoặc tám năm mười năm, thì mới cảm ứng được.

Ngoài ra lại có những kiểu người có thể cảm ứng linh khí Thiên Địa rất nhanh.

Lan Đà gọi người như vậy là người có linh căn.

Linh còn là một sự tồn tại rất kỳ diệu.

Người có được linh căn chỉ cần có công pháp hấp thu linh khí Thiên Địa thì có thể khóa nhập cảnh giới thứ chín rất nhanh.

Đối với những chuyện này Giang Cung Tuấn cũng không hề giấu diếm, anh kể rõ ngọn ngành chi tiết quá trình mình khóa nhập cảnh giới thứ chín, còn kể lại cả những lời Lan và nói với anh về sự tồn tại của linh căn.

Ba người đều nghiêm túc nghe.

Nghe đến đó Trần Thanh Sơn không nhịn được phải đứng lên: “Cậu em Giang, cậu có công pháp hấp thu linh khí Thiên Địa sao?”

“Vâng”.

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Vài năm trước do tình cờ nên tôi có duyên tìm thấy một bộ”

Thần sắc Trần Thanh Sơn nóng như lửa đốt.

“Cậu em Giang, có thể truyền thụ lại không?”

Nghe vậy Giang Cung Tuấn hơi do dự.

Thấy anh do dự Trần Thanh Sơn tiếp tục nói: “Tôi biết như vậy có vẻ hơi ép buộc, dù sao đây cũng là công pháp tu luyện chân chính, nhưng cậu cũng đã nói rồi đấy, trời đất sắp có biến đổi lớn, tương lai sẽ xuất hiện rất nhiều quái thú, bây giờ nhân loại còn đang ở trong thời đại hòa bình, nếu có thể xuất hiện càng nhiều cường giả hơn thì tương lai nhân loại mới có thể sống sót tốt hơn”

“Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không để cậu phải cho không đâu” Nói xong ông ta quay ra nhìn Trần Vũ Yến.

“Tôi lấy Vũ Yến để trao đổi, cậu đưa công pháp tu luyện cho phái Thiên Sơn thì từ nay về sau Trần Vũ Yến chính là vợ thứ của Nghe vậy mặt Trần Vũ Yến đỏ ửng, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có phần tức giận, cô ta là người, không phải là lễ vật để | trao đổi.

“Lão tổ, nói bừa cái gì vậy?”

Trần Thanh Sơn quá kích động, sau khi nói xong ông ta cũng hiểu được như vậy là không thỏa đáng.

Ông ta cười xòa nói: “Tôi, tôi cũng là do nhất thời nhanh miệng thôi, cậu em Giang, chúng ta trao đổi đi, phái Thiên Sơn chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ cậu, khai sáng một nhà nước phồn vinh trong vòng mười năm”

Giang Cung Tuấn cân nhắc trong lòng.

Nếu là trước kia thì anh nhất định sẽ tin tưởng Trần Thanh Sơn.

Bởi vì anh từng có được lợi ích từ Trần Thanh Sơn, nhưng từ sau khi luyện hóa nội đan của rùa thần Trần Thanh Sơn đã có phần thay đổi.

Thay đổi khiến cho anh nhìn không thấy ông ta.

Nhưng anh thật sự cần phái Thiên Sơn trợ giúp. Suy nghĩ một lúc rồi anh gật đầu, nói: “Tôi nhất định sẽ không giữ làm của riêng Sau đó Giang Cung Tuấn sửa lại Càn Khôn Quyết một chút, đơn giản hoá nó đi.

Anh đưa cho họ Càn Khôn Quyết, nhưng chỉ có thể giúp hấp thu linh khí Thiên Địa, mà không thể tu luyện ra Càn Khôn Lưỡng Khí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi