CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Dưới chân núi Bất Chu.

Tất cả mọi người đều nhìn Huyết Tộc.

Lão tổ Huyết Tộc là Ngõa Việt Bân.

Hơn một ngàn năm trước, ông ta là kẻ sống sót duy nhất trong cuộc đi giết rồng.

Rồng bị thương, ông ta cũng đã lấy được Long Huyết, tạo ra Huyết Tộc như bây giờ.

Chỉ là ông ta bị thương rất nặng, vẫn luôn chữa thương trong một ngàn năm qua.

Mấy năm trước, Huyết Hoàng Đệ Nhất mang Long Nguyên và Long Huyết trở về, dâng Long Nguyên lên cho lão tổ.

Bấy giờ, lão tổ Huyết Tộc – Ngõa Việt Bân mới khôi phục sức mạnh, thực lực nâng cao một bước. Hiện tại đã đột phá hai đạo xiềng xích, khoảng cách đến Thần Thông cảnh chỉ còn một bước.

“Ông nội”

Cháu trai Ngõa Việt Bân là Ngõa Tư đi tới và nói: “Thời gian mười phút đã đến, Vô Hư Môn vẫn chưa rút lui, vậy chúng ta có giết không ạ?

“Giết”

Ngõa Việt Bận ra lệnh.

Trong nháy mắt, người Huyết Tộc rút kiếm.

Lần này, toàn thể Huyết Tộc ra tay.

Huyết Tộc không chỉ có một cảnh giới thứ chín, mà là rất nhiều.

Đám người này rút hết kiếm, khí thế hùng hổ dọa người.

Sau đó đồng loạt chạy tới.

Giang Cung Tuấn cũng muốn đi, anh muốn nhân cơ hội này vừa đánh lui Vô Hư Môn vừa làm Huyết Tộc bị thương nặng.

Lan và nhanh chóng kéo anh và lên tiếng: “Đừng nóng nảy, cứ quan sát tình hình đã. Mặc dù Huyết Tộc rất mạnh nhưng chưa chắc là đối thủ của Vô Hư Môn, không ai biết Vô Hư Môn cất giấu tuyệt chiêu gì, bây giờ xem tình hình rồi mới nói”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, anh bình tĩnh lại. Người Huyết Tộc xông lên núi Bất Chu.

Mà giờ khắc này, lão nhân Vô Hư Môn vẫn đang đột phá.

Khí tức trên người ông ta càng ngày càng mạnh.

Sức mạnh đan dược tràn khắp cơ thể, đồng thời cũng làm dịu cả người.

“Không xong rồi thầy, người Huyết Tộc giết tới nơi”

Một đệ tử vội vàng chạy tới, nét mặt âu lo, nói: “Tất cả đều là cường giả”

“Đứng vững”

Vẻ mặt lão nhân Vô Hư Môn dữ tợn, căn dặn: “Coi như là tử chiến cũng phải đứng vững, kéo dài thời gian cho thầy thêm một chút nữa”

“A…”

Sắc mặt ông ta đầy hung tợn.

Cưỡng ép đột phá đạo xiềng xích là phải chịu đau, nỗi đau không phải người thường có thể chịu nổi, dù là ông ta thì cũng bị cơn đau hành hạ kêu la thảm thiết.

Trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.

Con người đầy tơ máu.

Mặc dù chịu đủ đau khổ nhưng trong cơ thể là sức mạnh mạnh đến đáng sợ. Nguồn năng lượng này tựa như dã thú đang chạy loại bên trong cơ thể.

Chân núi.

Giang Cung Tuấn không tùy tiện đi lên mà ở lại quan sát tình hình.

Người Huyết Tộc xông tới, chiến đấu quyết liệt với Vô Hư Môn.

Chiến đấu ác liệt, đánh long trời lở đất, phá hủy biết bao dãy núi.

Thế nhưng chỉ huy được dãy núi Bất Chu trước kia.

Còn dãy núi mới xuất hiện thì rất kiên cố, coi như có là cường giả Cảnh giới thứ chín cũng không thể hủy diệt nó.

Những điều này không thoát được đôi mắt của Giang Cung Tuấn.

Anh không kiềm được mà hỏi: “Chẳng lẽ dãy núi mới xuất hiện này còn kiên cố hơn dãy núi địa cầu sao, sức mạnh khủng khiếp cũng chẳng thể phá hủy nó”

“Chắc là vậy”

Lan Đà gật đầu đáp: “Nó mới có mặt ở đây, chắc hẳn là do bị phong ấn trước đó nên có thể hiểu được mức độ kiên cố”.

Càng nói, ông ta càng kích động.

“Cậu rất chờ mong ngày phong ấn mở ra, mong chờ sự thay đổi lớn của trái đất”

Giang Cung Tuấn trợn trắng mắt.

Lan Đà rất mong đợi, anh không chỉ không chờ mong mà ngược lại, chẳng hi vọng ngày đó đến.

Cuộc chiến vẫn tiếp tục ở phía xa.

Người Vô Hư Môn rất mạnh.

Yếu nhất cũng là đỉnh phong bậc thiên thệ thứ chín.

Nhưng Huyết Tộc càng mạnh hơn.

Có mấy võ giả Cảnh giới thứ chín liền, lại thêm Ngõa Việt Bân đột phá hai đạo xiềng xích khiến cho Vô Hư Môn khó lòng phản kháng, liên tục bị đánh lui.

Ngay lúc Vô Hư Môn thất bại thì lão nhân Vô Hư Môn xuất hiện.

Ông ta ăn đan dược thần kì.

Đạn dược này được luyện chế bằng vô số linh được trời đất, ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp. Nó đã làm lão nhân Vô Hư Môn phá tan ba tầng xiềng xích, bây giờ ông ta cách Thần Thông cảnh chỉ còn một bước.

Giang Cung Tuấn ở chân núi xem tình hình. Vô Vọng của Vô Hư Môn ra tay dứt khoát, ném toàn bộ cường giả Huyết Tộc xuống núi.

Ông ta không ra tay tàn độc.

Bởi tình trạng hiện giờ của ông ta không ổn định.

Chỉ cần đánh lui Huyết Tộc là được, sau đó ổn định cảnh giới, tọa trấn núi Bất Chu, tận dụng thời gian chờ cường giả thực sự của môn phái theo tới.

Huyết Tộc thất bại là điều khiến mọi người ngạc nhiên.

Ngay cả Huyết Tộc cũng thua cuộc nên nhất thời chẳng ai dám tiếp tục leo lên núi Bất Chu.

Núi Bất Chu tạm thời yên tĩnh.

Chân núi.

Giang Cung Tuấn ngồi trên khối tảng đá hỏi: “Với kiến thức rộng rãi của mình thì theo ý của cậu, thực lực của lão tổ Huyết Tộc lẫn cường giả Vô Hư Môn đã tới cảnh giới nào?”

Lan Đà ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hắn lão tổ Huyết Tộc đã đột phá hại đạo xiềng xích, thực lực không chênh lệch nhiều với cậu. Còn cường giả Vô Hư Môn đã đánh bại Huyết Tộc nên ít nhất cũng đã phá ba đạo xiềng xích nhưng hẳn là vẫn chưa bước vào Thần Thông cảnh. Nếu ông ta đạt được thì đã đánh bại Huyết Tộc dễ như trở bàn tay chứ không khó khăn đến thế?

“Mạnh như vậy sao?”

Giang Cung Tuấn tặc lưỡi.

Lan Đà gật đầu nói: “Đúng là rất mạnh nhưng vẫn còn chênh lệch với ba. Tuy vậy, nó không phải khoảng cách quá xa, trời đất thay đổi liên tục, nếu số may mắn, lấy được quả linh khí trời đất dồi dào thì có thể nhanh chóng bù khoảng cách trên”

Nói xong, ông ta thở dài.

“Đây cũng là nguyên nhân chúng ta phải chiếm được núi Bất Chu bởi nó là vùng đất phong ẩn, trời đất thay đổi bắt đầu từ nó. Chiếm được nơi đây chẳng khác nào chiếm được cơ duyên”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Đã quan trọng đến vậy thì vì sao ông ngoại còn muốn ra ngoài, ông ấy muốn làm gì?”.

“Tất nhiên là chuyện lớn, đừng gấp gáp, cứ kiên nhẫn chờ là được.”

Lan Đà nói xong cũng không nói tiếp mà ngồi lên tảng đá, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giang Cung Tuấn tỏ vẻ buồn chán, anh bắt đầu đi dạo khắp nơi bởi quanh đây có rất nhiều dãy núi lạ.

Ở xa nên không thấy, đến lúc đi vào mới phát hiện dãy núi rộng lớn bao la cỡ nào.

Anh không ở trên núi Bất Chu mà là dãy núi bên cạnh.

Trong núi có sương mù bao phủ, Giang Cung Tuấn bước vào đã cảm thấy khí tức nguy hiểm, dường như ở trong bóng tối có dã thú đang nhìn anh chằm chằm, điều này khiến cả người anh khó chịu.

Đồng thời Giang Cung Tuấn cũng rất phấn khích.

Bởi vì từ sau khi bước vào khu vực này, anh nhận ra linh khí trời đất ở đây khác biệt cực lớn với bên ngoài.

Linh khí bên ngoài rất mỏng manh nhưng nơi đây lại dồi dào.

Anh lập tức thúc giục Càn Khôn Quyết, trong khoảnh khắc đó, vô số linh khí trời đất tiến vào cơ thể làm anh cảm thấy thoải mái tột độ.

“Tốt, linh khí trời đất quá nhiều”

Giang Cung Tuấn thán phục không thôi.

Anh còn muốn tiếp tục đi sâu vào.

Nhưng xuyên qua màn sương trắng thì phía trước đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón.

Trong bóng tối, hình như có ánh sáng đỏ lóe lên, ngay sau đó, một dã thú không biết tên gầm gừ vang vọng, dọa Giang Cung Tuấn run rẩy, nháo nhào chạy khỏi.

Chạy mấy bước mới nhận ra dã thú không biết tên kia không đuổi theo.

Anh lại quay trở lại.

Anh ỷ vào thực lực Cảnh giới thứ chín của mình, kẻ tài cao gan cũng lớn nên muốn xem thử rốt cuộc trong bóng tối có gì.

Anh tò mò đi tới.

“Đúng là kì lạ, rõ ràng là ban ngày nhưng khi tới đây lại biến thành ban đêm”

Anh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Bỗng nhiên, cơ thể chạm vào thứ gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi