CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Chiêu Tử Vương đã trở lại.

Dựa vào manh mối mà Thủy Hoàng để lại, ông ra nước ngoài, giết Phượng hoàng, lấy Phượng huyết và Phong Nguyên, Sau khi Giang Cung Tuấn nhận được tin tức này, anh cũng rất vui mừng.

Máu Phượng Hoàng cũng có thể khiến con người trường sinh.

Chiêu Tử Vương và Lan Đà chính là dùng Phượng huyết Thủy Hoàng để trong lăng mộ, nên mới trường sinh, mới sống được ngàn năm.

Giang Cung Tuấn đi theo Lan Đà đến Thiên Sơn Quan Nam Cương.

Thiên Sơn Quan là một khu rừng rậm rạp.

Nơi này cũng nằm trong dự án quy hoạch của Giang Cung Tuấn, sau khi xây dựng xong Long Quốc, anh dự định sẽ mở núi phải, lập một môn phái ở đây, vào ngày tận thế, thu nhận những nhân loại có tiềm lực làm đệ tử, ứng phó với ngày tận thế.

Cung điện dưới lòng đất, Thiên Sơn Quan Giang Cung Tuấn đi theo Lan Đà.

“Gần đây em gái khá tỉnh táo, dường như đã khôi phục được một số ký ức, nó rất muốn được gặp cháu, sau khi đưa cháu đến đây lần này, chúng ta sẽ từ bỏ nơi này, dự định phát triển Lan Lăng quốc”

“Có thật không ak?”

Giang Cung Tuấn trên mặt tràn đầy vui mừng.

“Ừm, đi thôi, cậu đưa con đến đó”.

Dưới sự dẫn đường của Lan Đà, Giang Cung Tuấn đến gặp Lan Tâm.

Hôm nay Lan Tâm mặc một bộ quần áo đơn giản, bà đang ngồi trên ghế, khuôn mặt xinh đẹp của bà ấy có chút tái nhợt.

Nhìn thấy Lan Đà cùng Giang Cung Tuấn đi vào, bà không nhịn được liền đứng lên, vẻ mặt khó mà che giấu được sự kích động.

Hồi đó, khi ở bên Giang Niên, bà rất tỉnh táo,bà có trí nhớ, bà biết mình đã sinh ra một đứa con, nhưng đứa con sinh ra không bao lâu, bà đã bị anh trai Lan Đà đưa đi mất, nhiều năm như vậy rồi, bà rất ít khi ở trong trạng thái tỉnh táo.

“Con của mẹ..”

Cô ấy nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt yêu thương.

Giang Cung Tuấn cũng nhìn Lan Tâm đang tỉnh táo, không nhịn được gọi một tiếng: “Mẹ ơi.”

Anh đã không gặp mẹ từ khi còn nhỏ.

Anh đã khao khát được gặp mẹ từ khi còn là một đứa trẻ.

“Hai người nói chuyện đi, cậu đi ra ngoài trước.”

Lan Đà quay người bước ra ngoài.

Vừa đi, Giang Cung Tuần liền quỳ mạnh xuống đất, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lan Tâm, mũi chua xót, suýt chút nữa đã khóc. “Con à, mau dậy đi”

Lan Tâm kịp thời đi tới đỡ Giang Cung Tuấn dậy, để Giang Cung Tuần ngồi xuống.

“Me.”

Giang Cung Tuấn mở miệng, trên mặt mang theo đau lòng nói: “Những năm này mẹ đã phải chịu khổ rồi.”

Lan Tâm khẽ lắc đầu nói: “Tất cả đều là số phận, mẹ đã quen từ lâu rồi.”

“Đúng rồi, mẹ có cách tìm được ba không?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Lan Tâm khẽ lắc đầu.

Năm đó khi bà chạy trốn khỏi đây, Phượng huyết trong người phát tác, trở nên mất trí, bị thương nặng, chính là Giang Niên đã cứu bà, vì vậy mới có Giang Cung Tuấn, bà không có nhiều tình cảm với Giang Niên, có thì cũng chỉ là cảm kích.

“Đúng rồi, con kiểm tra cơ thể cho mẹ một chút.”

Giang Cung Tuấn bắt đầu kiểm tra cơ thể của Lan Tâm.

Sau một vài kiểm tra, anh biết được tình trạng của Lan Tâm cũng coi như ổn định, nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, thần kinh não của bà vẫn bị tổn thương, trí nhớ của bà vẫn chưa được khôi phục và đôi khi sẽ mất trí nhớ, não của bà rơi vào trạng thái vô cùng hỗn loạn.

Muốn chữa khỏi hoàn toàn thì rất khó khăn.

Hai người trò chuyện rất lâu trong phòng.

“Cốc cốc cốc”.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi” Lan Tâm nói.

Cửa mở ra, Lan Đà vừa đi vào vừa cười nói: “Nói chuyện có vui không?”

“Vâng” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Lan Tâm đứng lên: “Anh à, cảm ơn anh đã chăm sóc Giang Cung Tuấn những năm qua, nếu không phải có anh chăm sóc, nó đã chết ở chiến trường Nam Cường từ lâu rồi.”

“Người một nhà cả, khách sáo cái gì.”

Lan Đà hơi phất phất tay, nhìn về phía Giang Cung Tuấn, nói: “Ông ngoại muốn gặp cháu.”

“Vâng.”

Giang Cung Tuần liếc nhìn Lan Tâm nói: “Mẹ, con trước đi gặp ông ngoại trước đã.”

“Đi đi.”

Sau đó, Giang Cung Tuấn rời đi cùng với Lan Đà, đến gặp Chiêu Tử Vương.

Trên bàn trong phòng của Chiêu Tử Vương, có một cục thịt to bằng quả bóng rổ, cục thịt này có ánh sáng màu máu phát ra, trông hơi kỳ lạ, nhưng nó lại toát ra một năng lượng mạnh mẽ.

Chiêu Tử Vương đang nhìn chằm chằm vào cục thịt này.

Đây là Phong Nguyên. Đó là tinh hoa của Phượng Hoàng.

Nhưng càng nhìn, ông càng cảm thấy có gì đó không ổn. Dường như có một sức mạnh tà ác đang ẩn giấu trong Phong Nguyên. Đúng lúc này, cửa mở ra, Giang Cung Tuấn cùng Lan Đà đi vào.

“Ba.”

“Ông ngoại” Hai người lần lượt lên tiếng.

Chiêu Tử Vương phản ứng lại, chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói: “Đừng câu nệ, ngồi đi.”

Giang Cung Tuấn và Lan Đà ngồi xuống.

Chiêu Tử Vương bưng trà bên cạnh lên, nhấp một ngụm, nói: “Ta cũng đã nghe chuyện về núi Bất Chu rồi. Tuy rằng đã hiện tại đã hòa giải xong, nhưng tình huống bây giờ có chút nghiêm trọng”

Chiêu Tử Vương thực sự không ngờ rằng, Vô Hư Môn sẽ cử cường giả Thần Thông Cảnh tới.

Có thể cử ra một người, thì có thể cử ra người thứ hai, điều này đối với nhân loại trên trái đất mà, chắc chắn là một tin tức xấu.

Ông không ngờ rằng trên đỉnh núi Bất Chu lại xuất hiện một bức tượng.

Ông mới trở về, tạm thời vẫn chưa hiểu về bức tượng này, hiện tại ông định đến núi Bất Chu để xem bức tượng này. Giang Cung Tuấn cũng biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Tuy nhiên, anh ta không nói, anh biết Chiều Tử Vương tìm anh, chắc chắn là có chuyện gì đó muốn dặn dò.

Chiêu Tử Vương chỉ vào những cục thịt phát ra ánh sáng màu máu trên bàn, rồi nói: “Đây là Phong Nguyên”

“Vâng.”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Vừa vào phòng, anh liền cảm nhận được sức mạnh to lớn của Phong Nguyên, “Tuy nhiên, có vấn đề.”

Chiều Tử Vương cau mày.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Có vấn đề gì ạ?”

Chiêu Tử Vương suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Điều này có thể liên quan đến những tranh chấp trong thời cổ đại”

“Ý của ông là?” Vẻ mặt Giang Cung Tuấn khó hiểu. Chiêu Tử Vương cũng không biết nhiều, những gì ông biết chỉ là những gì ông nhìn thấy trong lăng mộ của Thủy Hoàng.

Tứ Thụy Thú là do tổ tiên trái đất để lại cho nhân loại, được chuẩn bị cho sự trỗi dậy của loài người.

Tuy nhiên, lại bị dị tộc đụng vào.

Chiêu Tử Vương suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Thủy Hoàng để lại thông tin về bốn kiếp nạn, nói rằng mỗi con Thụy Thú đều sinh ra một kiếp nạn, ta vẫn luôn không hiểu được, tới tận bây giờ, ta mới có suy đoán to gan”

“Ông ngoại, ông nói đi ạ”

Chiêu Tử Vương nói: “Máu của Thụy Thủ không thể khiến con người sống mãi, chỉ có thể khiến con người sống lâu hơn một chút, ta đã uống máu Phượng Hoàng cả nghìn năm nay rồi, hiện tại các cơ quan trong cơ thể đều có dấu hiệu lão hóa, theo suy đoán của ta, máu Phượng Hoàng có thể khiến con người sống lâu nhất là hơn một nghìn năm”

“Mà bốn kiếp nạn, nếu suy đoán của ta đúng, trước khi phong ấn được mở ra, bốn người có linh căn chí tôn sẽ được sinh ra trên trái đất, nhưng những người như vậy sẽ nhập ma nếu họ uống máu của Tứ Thụy Thú”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cau mày hỏi: “Cái gì là linh căn chỉ tôn?”

Chiêu Tử Vương giải thích: “Sự mạnh yếu của linh căn, tượng trưng cho sức mạnh cảm ứng và hấp thụ linh khí của trời đất. Người có linh căn chí tôn có năng lực cảm ứng được linh khí của trời đất, lực tương tác đều rất mạnh, người như vậy, là thiên tài tu luyện, việc tu luyện tiến triển vô cùng nhanh”.

“Mà trong thông tin của Thủy Hoàng để lại, mỗi một kiếp nạn, đều có người hóa giải, cũng có nghĩa là, mỗi một người nhập ma, đều sẽ có người hóa giải”.

Giang Cung Tuấn cẩn thận nghe.

Chiêu Tử Vương nói tiếp: “Lan Tâm, con gái của ta, nó chính là linh căn chí tôn, cho dù nó có học được đi nữa thì đều rất nhanh, ta nghi ngờ rằng máu của Thụy Thú chỉ nhằm vào linh căn chí tôn, bởi vì kẻ thù không muốn thiên tài trong nhân loại trỗi dậy”.

“Nếu ta đoán không lầm, Vị Lam cũng là người có linh căn chí tôn”

Giang Cung Tuấn sững sờ.

Điều này thật là bất ngờ.

Vị Lam lại là linh căn chí tôn?

Mà mẹ anh cũng là linh căn chí tôn?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi