CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Hắc Ưng Vương quá mạnh. Mới đối mặt một cái thôi mà Giang Cung Tuấn đã bị thương rồi. Điều này cũng đủ chứng minh sức mạnh của Hắc Ứng Vương. Nhưng Giang Cung Tuấn cũng không sợ hãi chút nào, ngược lại anh còn hơi mừng thầm.

Trên vai anh xuất hiện vết thương, máu chảy đầm đìa, trước ngực cũng máu thịt lẫn lộn, đau đớn truyền ra khắp toàn thân nhưng anh lại nhe răng cười.

“Tên nhóc này, cậu cười cái gì?”

Nụ cười của Giang Cung Tuấn khiến Hắc Ưng Vương có hơi kiêng dè. Anh rõ ràng đang bị thương nhưng vì sao lại cười vui vẻ như vậy? Trong lòng Hắc Ưng Vương nghi ngờ, trong khoảng thời gian ngắn hắn ta cũng do dự không dám ra tay.

Giang Cung Tuấn cắn răng bật cười: “Đánh hay lắm, nào nào, chúng ta lại đánh tiếp ba trăm hiệp nữa”

Giang Cung Tuấn tiện tay ném đệ nhất Long kiểm đi, tay không đánh nhau với Hắc Ứng Vương. Hắc Ứng Vương không biết là anh đã coi hắn ta trở thành đối tượng luyện tập. Anh lóe một cái xuất hiện trước mặt Hắc Ứng Vương, đánh ra một đấm thật mạnh.

Hắc Ưng Vương không né tránh. Hắn ta để mặc cho nắm đấm của Giang Cung Tuấn đánh lên trên người mình. Một quyền đáng sợ đánh lên nhưng cơ thể hắn ta lại chỉ lùi về sau mấy mét.

“Chỉ có vậy à?” Hắn ta khinh thường nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Lực lượng của cậu quá yếu, căn bản không phải là đối thủ của tôi, tôi cũng không muốn làm kẻ thù với người trái đất. Cậu xuống núi đi, tôi sẽ không giết cậu nữa. Nhưng nếu cậu lại đến vậy thì đừng trách bản vương không khách khí”

Hắc Ưng Vương trải qua trăm cay nghìn đắng mới có thể đến trái đất không phải để làm kẻ thù của nhân loại trên trái đất. Hắn ta đến chính là vì tìm vận may, cơ duyên. Hắn ta không muốn giết Giang Cung Tuấn.

Nhưng Giang Cung Tuấn lại không ngừng tấn công hắn ta. Hắc Ưng Vương bị đánh lùi về sau, bị chấn động đến khí huyết quay cuồng. Hắn ta lập tức nổi giận.

“Tự tìm cái chết”

Hắn ta giận dữ gầm lên, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn, mạnh mẽ túm anh lên ném ra ngoài. Cơ thể Giang Cung Tuấn tiếp xúc với mặt đất, giờ khắc này anh cảm giác xương cốt toàn thân đều sắp rớt ra từng mảnh, đau đớn khiến vẻ mặt anh méo mó, hồi lâu vẫn không đứng lên được.

Một lúc lâu sau anh mới khó khăn đứng lên, giơ tay lau máu tươi tràn ra trên miệng, nhìn Hắc Ưng Vương nhe răng cười: “Lại tiếp tục”.

“Không biết sống chết” Hắc Ưng Vương lạnh giọng nói, sau đó hắn ta lại đánh tới.

Giang Cung Tuấn lại bị đánh bay lần nữa. Trên núi Võ Đang, tình hình cuộc chiến đấu nghiêng về một bên. Giang Cung Tuấn không ngừng bị đánh bay, vết thương của anh ngày càng nặng thêm. Hiện giờ trên người anh không có chỗ nào tốt, cả người toàn là máu, dáng vẻ rất đáng sợ.

“Tên nhóc này, đừng đánh nữa” Hắc Ưng Vương cũng không nhẫn tâm xuống tay tàn nhẫn: “Cậu quá yếu, căn bản không phải là đối thủ của bản vương. Bản vương đồng ý với cậu, từ nay về sau sẽ không làm hại người trái đất nữa là được chứ gì.”

Nhìn thấy cả người Giang Cung Tuấn đều là vết thương, da tróc thịt bong, Hắc Ưng Vương cũng không nhịn được mà chậc lưỡi. Nếu là trước kia, hắn ta tuyệt đối sẽ không ra tay lưu tình. Nhưng nơi này là trái đất, người trái đất cũng có cường giả, hắn ta không muốn chọc giận cường giả chân chính trên trái đất.

Giang Cung Tuấn nằm trên đất thở yếu ớt.



Một lúc lâu sau anh mới khó khăn bò từ dưới đất lên, nhìn Hắc Ưng Vương trước mặt mỏi mệt nói: “Hôm nay đánh đến đây thôi, chờ tôi trở về chữa thương xong ngày mai sẽ đến tìm anh” Nói xong anh mang theo cơ thể nhếch nhác rời đi.

Dưới chân núi, không ít người vẫn chờ đợi ở chỗ này. Bọn họ cũng cảm ứng được hơi thở dao động rất mạnh từ trên đỉnh núi. Bọn họ đều biết đó là do Giang Cung Tuấn đang đánh nhau với Hắc Ưng Vương.

Ngay lúc này, một người toàn thân đầy máu đi xuống núi.

“Là… là Giang Cung Tuấn ư?”

“Giang Cung Tuấn bị thương à?”

“Vậy yêu thú kia thì sao, hắn ta thế nào rồi?”

Không ít người khó hiểu.

Trần Vũ Yến vội vàng đi về phía Giang Cung Tuấn đỡ lấy anh, trên mặt cô ta mang theo lo lắng hỏi: “Anh Giang, anh thế nào rồi, không sao chứ?”

Giang Cung Tuấn cũng không kiên trì nổi nữa bỗng nhiên ngã quỵ xuống đất.

Đánh nhau với Hắc Ưng Vương, anh gần như không dùng hết sức mà chỉ sử dụng lực lượng cơ thể để chiến đấu. Vừa đánh một trận thì xương cốt toàn thân đã vỡ nát rồi. Trần Vũ Yến mặc quần áo màu trắng, Giang Cung Tuấn ngã lên trên người cô ta, máu tươi nhiễm đỏ quần áo trắng đang mặc nhưng cô ta cũng không quan tâm chút nào, lập tức lấy đan dược chữa thương ra.

“Anh Giang, anh bị thương rất nặng, ăn đan dược trước đã”.

Giang Cung Tuấn hơi phất tay nói: “Không sao đâu, đỡ tôi ngồi xuống với”

Trần Vũ Yến dìu anh ngồi xuống dưới đất. Giang Cung Tuấn khoanh chân ngồi. Anh hít sâu một hơi. Lần này anh bị thương rất nặng, nhưng đây cũng là bước quan trọng để rèn luyện cơ thể. Cửu Chuyển Kim Thân Quyết, tìm đường sống trong chỗ chết, đột phá trong chiến đấu.

Giang Cung Tuấn bắt đầu điều động tâm pháp của Cửu Chuyển Kim Thần Quyết, hấp thu linh khí thiên địa. Linh khí thiên địa tiến vào trong cơ thể anh, xâm nhập vào tứ chi xương cốt toàn thân, chữa trị cơ thể bị thương nặng của anh.

Vết thương trên người anh khôi phục rất nhanh. Cùng với cơ thể hồi phục thì lực lượng cơ thể cũng đang dần mạnh mẽ hơn, càng mạnh hơn so với trước. Vết thương trên người chưa đến một buổi tối đã hoàn toàn hồi phục.

Sau một đêm Giang Cung Tuấn lại bắt đầu tràn trề sức lực. Trong thời gian này, người của phái Võ Đang không đến làm phiền anh mà đều chăm chú nhìn anh chữa thương.

“Chà chà, không hổ là Giang Cung Tuấn, mới qua một đêm thôi mà vết thương đã hoàn toàn hồi phục rồi”

“Đúng vậy, quá mạnh mẽ. Nếu là võ giả khác, bị thương nặng như thế không chữa thương ba đến năm tháng thì khó mà hồi phục được”.

Không ít người đều kinh ngạc với tốc độ hồi phục cơ thể của Giang Cung Tuấn.



Sau khi trời đã sáng, Giang Cung Tuấn dừng chữa thương.

Xung Linh đạo trưởng đi đến hỏi: “Cậu Giang, con yêu thú chiếm giữ núi Võ Đang của tôi thế nào rồi, đã chết rồi ư?”.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Chưa chết, tôi lại lên núi đánh với hắn ta đây”

Giang Cung Tuấn lại lên núi Võ Đang lần nữa. Buổi sáng anh đi lên núi, chiều lại quay về dưới chân núi. Lần này anh bị thương còn nặng hơn hôm qua, lúc vừa xuất hiện ở dưới chân núi đã ngã quy trên mặt đất. Trần Vũ Yến lập tức đi qua đỡ anh dậy.

“Không… không cần đầu, tôi nghỉ ngơi một lát là ổn”

Giang Cung Tuấn chiến đấu đến kiệt sức, toàn thân trên dưới không còn một chút sức lực nào. Lúc này anh không muốn cử động chút nào, chỉ muốn nằm yên như vậy. Nằm hơn nửa tiếng anh mới khó nhọc bò dậy bắt đầu chữa thương, rèn luyện cơ thể tiếp.

Sau mỗi lần chiến đấu, mỗi lần bị thương anh đều điều động Cửu Chuyển Kim Thân Quyết, lực lượng cơ thể anh cũng sẽ tăng lên rõ rệt. Một đêm trôi qua, vết thương trên người Giang Cung Tuấn đã hồi phục hết. Giang Cung Tuấn lại tiếp tục lên núi Võ Đang chiến đấu với Hắc Ưng Vương.

Chớp mắt nửa tháng đã trôi qua. Trong nửa tháng này, ngày nào Giang Cung Tuấn cũng đều đánh nhau kịch liệt với Hắc Ưng Vương, ngày nào cũng thương tích đầy mình. Đệ tử phái Võ Đang dưới chân núi cũng đã thành thói quen. Xung Linh đạo trưởng cũng nhìn ra được Giang Cung Tuấn đang coi Hắc Ưng Vương là người luyện tập cùng.

“Chắc là cậu Giang đang tu luyện một bí thuật luyện thể cổ xưa nào đó, nếu không thương thể của cậu ấy cũng sẽ không hồi phục nhanh như vậy?

“Phải đó, quá mạnh mẽ, quá kinh khủng, cách thức tu luyện như thế này quả thực là chưa từng thấy bao giờ”.

Đệ tử phái Võ Đang tụ tập dưới chân núi nói chuyện phiếm.

Lúc này ở núi Võ Đang, mặt trời vừa mới lên. Hắc Ưng Vương nhìn thấy Giang Cung Tuấn lại xuất hiện lần nữa, hắn ta có hơi sợ hãi.

“Giang Cung Tuấn, đừng đánh nữa, tôi nhường lại núi Võ Đang còn không được à?” Hắc Ưng Vương thỏa hiệp.

Nửa tháng trước, Giang Cung Tuấn xuất hiện, hắn ta không thèm để anh vào trong mắt. Nhưng nửa tháng qua đi, hắn ta thực sự sợ rồi. Mặc kệ hắn ta sử dụng cách gì đều không cách nào đánh chết được Giang Cung Tuấn. Dù anh bị thương nặng thế nào thì hôm sau vẫn tràn trề sức lực, khỏe mạnh như trước. Hiện giờ thì hắn ta đã biết, Giang Cung Tuấn dùng hắn ta để luyện tập, làm đối tượng tu luyện.

“Cái này không được, đánh một trận đi.”

Thật vất vả mới tìm được một đối tượng luyện tập cùng, sao Giang Cung Tuấn lại nỡ rời đi được? Nửa tháng nay lực lượng cơ thể anh đã tăng lên gấp bội. Bây giờ lực lượng cơ thể anh đã có thể so được với cường giả phá tan tầng xiềng xích thứ ba rồi.

Hắc Ưng Vương rất buồn bực. Hiện giờ hắn ta phải dùng toàn lực mới có thể miễn cưỡng đánh Giang Cung Tuấn bị thương. Tốc độ tăng trưởng cơ thể của anh đã vượt qua hiểu biết về tu luyện của hắn ta.

“Không đánh nữa, cậu giết tôi đi” Hắc Ưng Vương đặt mông ngồi xuống đất nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi