CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

“Bắt con của Giang Cung Tuấn ư?”

Hai người đều ngây ngẩn cả người.

Ngẩn ra mất mấy giây, Đan Thiến mới bật cười: “Chị Vô Song, chị nói đùa à? Chị bắt con của Giang Cung Tuấn làm gì chứ?”

Giang Vô Song nhìn Đan Thiến một cái. Cái nhìn này khiến Đan Thiến cảm thấy cả người run lên, giống như đang ở dưới vực sâu. Ánh mắt của Giang Vô Song thật đáng sợ. Đây là ánh mắt trước giờ Đan Thiến chưa từng nhìn thấy. Cơ thể cô ta hơi lùi về sau mấy bước.

Giang Vô Song thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi đã bắt con của Giang Cung Tuấn. Vì anh ta tôi đã trả giá bao nhiêu, không ngại xuất đầu lộ diện, trở thành tộc trưởng nhà họ Giang, toàn tâm toàn ý giúp đỡ anh ta. Nhưng anh ta lại ẩn cư cùng Đường Sở Vi”.

Cô ta nhẹ giọng lên tiếng, giống như đang nói một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Nhưng trong lời nói lại mang theo vẻ oán giận và bất mãn.

Nghe vậy, hai cô gái đều ngây ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói gì. Không khí trong hiện trường có hơi bất thường.

Ngay lúc này tiếng chuông cửa bỗng vang lên.

“Em… em đi mở cửa” Đan Thiến phản ứng lại, nhanh chóng đi ra cửa. Cửa phòng vừa mở ra đã thấy người đến là Giang Cung Tuấn, cô ta nhìn anh một cái gọi: “Anh Giang”

Giang Cung Tuấn chạy đến, vừa vào phòng đã nhịn không được hỏi: “Giang Vô Song đến chưa?”

“Đến… đến rồi” Đạn Thiến mở miệng, cô ta muốn nhắc nhở Giang Cung Tuấn, nói Giang Vô Song có chút không thích hợp. Nhưng sau khi Giang Cung Tuấn nghe thấy Giang Vô Song đã đến thì anh đã vội vàng vào bên trong.

Vừa vào phòng khách anh đã nhìn thấy Giang Vô Song đang ngồi trên sô pha. Cô ta vẫn xinh đẹp, hấp dẫn như vậy. Nhưng Giang Cung Tuấn vừa nhìn thấy cô ta, lửa giận trong lòng nháy mắt bốc lên. Anh cố gắng đè nén lại. Bởi vì hiện giờ Giang Vi Lam không ở thành phố Tử Đằng, anh nổi giận sẽ chỉ chọc giận Giang Vô Song, nếu cô ta làm hai đứa bé thì vậy phiền phức rồi. Giang Cung Tuấn rất bình tĩnh đi đến ngồi đối diện Giang Vô Song.

“Đến rồi à?”

Giang Vô Song bình tĩnh nhìn anh, trên mặt không buồn không vui, không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Giang Cung Tuấn hít sâu, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Giang Vô Song, trên mặt anh lộ ra nụ cười miễn cưỡng nói: “Vô Song, đã lâu không gặp, em có khỏe không? Nghe nói em đã sáng lập ra một Di Hoa Cung, vẫn luôn muốn tìm em ôn chuyện nhưng trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, vẫn không có thời gian rảnh”

“Vậy à?”

Giang Vô Song bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh thật sự muốn đến tìm tôi ôn chuyện cũ à?”

“Ừm, đúng vậy” Giang Cung Tuấn nghiêm túc gật đầu.

Hiện giờ có thể xoa dịu quan hệ với Giang Vô Song thì cố gắng xoa dịu, có thể nói lời hay thì nói lời hay. Cho dù là lời nói vi phạm lương tâm thì chỉ cần Vi Lam có thể bình an, tất cả đều không quan trọng.

“Anh còn nghe nói em với Thiên ở bên nhau, trở thành quốc sư Thiên Quốc, giúp Thiên quản lý Thiên Quốc, chúc mừng em” Giang Cung Tuấn cười nói.

Thế nhưng lời nói của anh vừa dứt thì Giang Vô Song lập tức thay đổi sắc mặt. Mặt cô ta trầm xuống, lạnh giọng nói: “Giang Cung Tuấn, anh có ý gì?”

Giang Cung Tuấn sửng sốt, anh không biết anh đã nói sai gì rồi. Anh nghĩ nghĩ, nói: “Vô Song, anh không có ý gì khác. Không nói những chuyện này nữa, chúng ta nói về tình thế trong tương lại đi. Em vẫn luôn rất thông minh, hiện giờ tận thế sắp đến, anh đến Nam Hoang, lập lên Long Quốc chính là vì muốn tạo ra một đất nước hòa bình cho loài người. Trước đó Sở Vi còn bảo anh tìm em đến để giúp đỡ anh đấy.”

Giang Vô Song hít sâu một hơi, cô ta cố gắng bình tĩnh lại hỏi: “Phải rồi, rốt cuộc Đường Sở Vi đâu?”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn cũng trở nên nặng nề nói: “Anh thật sự không biết Sở Vi đang ở đâu. Em ấy đã mất tích nửa năm rồi. Nửa năm nay anh cũng phải người đi tìm em ấy nhưng tìm khắp thế giới cũng không tìm thấy” Giang Cung Tuấn nói dối.

“Thật ư?”

Giang Vô Song không tin.

“Ừm, đúng vậy” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Sau khi sinh con xong em ấy liền đến Thiên Sơn Quan Nam Hoang tìm anh. Sau khi cùng nhau tu luyện được nửa năm, bọn anh có cãi nhau một trận, em ấy liền rời đi, vẫn không xuất hiện. Bây giờ anh thực sự không biết em ấy đang ở đâu.”

Đan Thiển và Y Đình Thi đứng ở một bên nghe hai người nói chuyện đơn giản.

Hai người nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng. Bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Giang Cung Tuấn đã vào nhà một lúc lâu rồi nhưng anh vẫn không nhắc đến chuyện đứa bé. Ngược lại anh lại nói đến quan hệ với Đường Sở Vi, nói gì mà hai người cãi nhau, gì mà rạn nứt các thứ. Quả nhiên sau khi nói những lời này, sắc mặt Giang Vô Song dịu đi không ít. Giang Cung Tuấn bắt đầu thăm dò Giang Vô Song hỏi đến chuyện đứa bé.

“Vô Song, có phải Sở Vi đã đi tìm em, có phải em ấy nghi ngờ giữa hai chúng ta có gì đó. Vậy nên hai người mới cãi nhau, em mới bắt Vi Lam đi đúng không?”

Giang Cung Tuấn thử dò hỏi.

“Không” Giang Vô Song lắc đầu.

“Vậy em vì cái gì?”

Giang Cung Tuấn nghi hoặc: “Quan hệ của chúng ta luôn rất tốt, cùng chung hoạn nạn, coi như bạn bè đồng cam cộng khổ. Vì sao em lại bắt con của anh đi?”

“Anh nói xem?”

Giang Vô Song cười nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn vẫn luôn suy đoán ý định của Giang Vô Song. Anh đã đoán ra nhưng lại không vạch trần.

“Vô Song, thực sự anh không biết, anh vẫn luôn coi em là em gái, vì sao em phải làm như vậy?”

“Em gái?”

Giang Vô Song cười lạnh: “Giang Cung Tuấn, anh đừng có giả bộ không rõ nữa.

Anh biết tấm lòng của tôi. Tôi trả giá nhiều như vậy nhưng chỉ đổi lại được một câu cảm ơn, tôi không cần câu cảm ơn của anh”

Giang Cung Tuấn nghiêm túc hỏi: “Vậy em muốn thế nào?”

“Vẫn là câu nói kia, giết Đường Sở Vi, có cô ta thì không có đứa bé”

Giang Vô Song rất cương quyết. Giờ phút này cô ta hoàn toàn khác với Giang Vô Song lúc trước. Lúc này cô ta giống như một ác ma, động một chút là muốn mạng người.

“Thế nhưng anh thực sự không biết Sở Vị đang ở đâu? Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy Giang Vô Song cũng lâm vào suy nghĩ. Cô ta cũng đang nghĩ rốt cuộc Đường Sở Vi đang ở đâu? Đi đâu rồi? Cô ta cũng suy nghĩ lại lời nói của Giang Cung Tuấn, nghĩ anh và Đường Sở Vị có phải thực sự đã xảy ra mâu thuẫn không.

Một lúc lâu sau Giang Vô Song mới nói: “Giang Cung Tuấn, kết hôn với tôi tôi sẽ tha cho đứa bé. Còn nữa..”

Cô ta chỉ vào Đạn Thiến và Y Đình Thi đang đứng bên cạnh: “Lấy ba người cùng một lúc.”

“Hả?”

“Chị Vô Song, chị…”

Đan Thiển và Y Đình Thi đều ngây ngẩn cả người. Các cô cũng không nghĩ tới Giang Vô Song sẽ nói ra lời như vậy.

“Sao hả? Không tốt ư?”

Giang Vô Song nhìn hai cô gái đang đứng một bên nói: “Lẽ nào các người còn có ý kiến gì? Hiện giờ ngay cả thế giới cũng sắp thay đổi rồi, sắp đến tận thế rồi chẳng lẽ vẫn còn quan niệm cổ hủ một vợ một chồng, hai người một lòng một dạ với nhau nữa ư?”

Hai người họ đều ngây ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn không lên tiếng. Ngay cả Giang Cung Tuấn cũng ngây ngẩn cả người. Giang Vô Song ép anh phải lấy cô ta, chuyện này hợp tình hợp lý. Nhưng vì sao cô ta phải liên lụy đến Y Đình Thi và Đan Thiến. Giang Cung Tuấn nhìn cô ta không nói gì.

Giang Vô Song nhìn về phía Y Đình Thi, hỏi: “Đình Thi, em có ý kiến gì ư?”

“Em..” Y Đình Thi hơi liếc Giang Cung Tuấn một cái lắc đầu nói: “Em… em không có ý kiến gì, chị Vô Song nói thế nào thì là thể đó”

“Đan Thiến, em thì sao?”

Lúc này Đan Thiến mới ngồi xuống nhìn mấy người họ, bĩu môi nói: “Rốt cuộc các người đang làm gì vậy? Em không có tâm trạng đùa giỡn với các người đâu?

“Phải lấy ba người một lần, nếu không đứa bé sẽ phải chết” Thái độ của Giang Vô Song rất kiên quyết: “Sau khi kết hôn ba năm tôi sẽ đem đứa bé về, anh suy nghĩ cho kỹ đi”

Giang Vô Song đứng lên cầm lấy Diệt Thể kiếm xoay người rời đi, để lại Giang Cung Tuấn đang rối bời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi