CƯỠNG ĐOẠT ÁI TÌNH NHAN TỔNG XIN DỪNG LẠI!


Đứng trước mặt anh đang ngồi ở bàn làm việc, quản lý Lê không khỏi run sợ.

Thái độ nghiêm nghị này của Nhan tổng chính là nhát dao hù dọa tất thẩy nhân viên phải khiếp vía mỗi khi nhìn thấy.

Anh ném một xấp tài liệu lên bàn, chính là xấp tài liệu mà ả quản lý đã giao cho Túc Kỳ hôm qua và bắt cô phải hoàn thành trong một ngày.

- Giao việc không phù hợp với chức vụ, cô đang muốn cậy quyền làm loạn?
Chỉ một câu nói đi thẳng vào trọng tâm của anh cũng đủ để quản lý Lê lo sợ đến tay chân bủn rủn.

Cứ ngỡ ra oai, vênh váo nào ngờ lần này bị nghiệp quật mạnh đến thế.

- Tổng giám đốc...tôi...tôi không có...!
Anh hằn giọng khiến cô ta xém chút không thể đứng vững:
- Chính cô giao việc này cho Ngọc Túc Kỳ, bây giờ lại chối.

Đùa với tôi à?
Cô ta lắc đầu, đến nước này thì phải mang hết sự thật ra mà nói:
- Thưa tổng giám đốc, đây không...không phải là ý của tôi.

Do giám đốc nhân sự muốn tôi làm như vậy nên tôi mới...tôi không dám cãi lệnh cô ấy.


Anh nghe đến đây liền nhận ra vấn đề, Lục Tần điềm tĩnh:
- Mang hết xấp tài liệu này ra ngoài, trong hôm qua cô phải nhập tất cả vào máy tính.

Quản lý Lê há hốc mồm:
- Tôi...tôi phải làm sao? Nhưng...!
Anh nhíu mày, vẻ mặt thêm căng thẳng bội phần:
- Ra ngoài.

Cô ta run sợ chẳng dám nói gì thêm, vội ôm sấp tài liệu ra ngoài.

Đây quả là cái kết thích đáng cho kẻ thượng đội hạ đạp.

Mọi chuyện chưa thể dừng lại ở đây, Lục Tần bấm số điện thoại bàn trên bàn làm việc, giọng anh nghiêm nghị:
- Gọi giám đốc nhân sự lên văn phòng gặp tôi.

Chưa đầy năm phút, giám đốc nhân sự Chu Yến Thư đã có mặt.

Nếu xét về mối quan hệ giữa anh và cô ta thì cả hai chẳng chút xa lạ.

Vì ngoài quan hệ trong công việc, Chu Yến Thư còn là thanh mai trúc mã của anh, từ nhỏ Yến Thư đã rất thích anh, còn anh chỉ xem cô ta như một người em gái.

Mối quan hệ giữa hai bên gia đình khá tốt khi ba của anh và ba của Yến Thư là bạn bè thân thiết lâu năm.

Ba của cô ta - thượng tá Chu Nhất Liêm cũng chính là đồng nghiệp với ba cô, cả hai đều là chiến sĩ cảnh sát.

Nghe tin anh cho gọi cô ta, Yến Thư đã gần như đoán ra được lý do.

Tiếng gõ cửa vang lên, người bên ngoài đi vào, vẻ mặt hiên ngang chẳng chút lo lắng.

- Tổng giám đốc, anh cho gọi em.

Lục Tần là người chẳng thích vòng vo, giải quyết vấn đề luôn thẳng thắn chẳng cần kiên nể bất kỳ ai.

- Không ngờ giám đốc nhân sự cũng có ngày ỷ quyền, ức hiếp nhân viên.

Nghe đến đây, Yến Thư liền rõ anh đã biết chuyện xấu cô ta làm, là do quản lý khai ra chứ chẳng ai khác.

- Ý anh là sao?
Dù biết nhưng vẫn chưa chịu thừa nhận sai trái, là cô ta muốn bị vạch thẳng tội lỗi, vậy anh cũng không có lý do để giữ lại chút sỉ diện cho người thanh mai này.


- Ra lệnh cho quản lý Lê giao việc không đúng mảng phụ trách cho trợ lý Ngọc.

Các người đang muốn làm loạn à?
Đến nước này thì Chu Yến Thư chẳng còn gì để chối cãi, nhưng miệng lưỡi lắt léo như cô ta thì nào dễ dàng chịu khuất phục.

- Quả thật em có phần không đúng khi giao việc đó cho Ngọc Túc Kỳ.

Nhưng em cũng vì muốn nâng cao kỹ năng của nhân viên thôi, nhưng vậy cũng bị cho là sai sao?
Mồm mép lắm lời, lách luật giỏi như cô ta có lẽ sẽ phù hợp với nghề luật sư hơn rất nhiều.

Lục Tần chán ngấy sự ngụy biện, hôm nay anh chỉ muốn dằn mặt để cô ta biết làm việc trái quy tắc thì ắt hẳn sẽ bị phát hiện.

- Sai là sai, không cần biện minh nhiều như vậy.

Lần này tôi chỉ nhắc nhở, nếu còn lần sau, tôi nhất định không bỏ qua.

Thái độ của anh khiến cô ta nghĩ rằng anh vì có tình ý với Túc Kỳ nên mới ra sức binh vực cô như vậy.

Cũng vì chuyện tình đồn hẹn họ giữa anh và cô được nhân viên trong công ty đồn đại suốt mấy ngày qua đã lọt đến tai Chu Yến Thư.

Lòng ganh ghét khi trúc mã cô ta thầm yêu từ nhỏ nay lại bị cô gái khác cướp mất, chính vì vậy Chu Yến Thư đã kiếm chuyện để chèn ép cô.

Nhưng cô ta ngờ gặp Túc Kỳ đã trùng hợp gặp Lục Tần khi anh cũng ở lại công ty muộn để làm việc.

Vô tình nói anh biết chuyện mình bị bắt làm thêm việc không đúng mảng phụ trách.


Thế là Lục Tần đã không chần chừ mà trở thành lá chắn bảo vệ cô.

Quả thật vì cô từng cứu mạng anh nên Lục Tần xem cô như ơn nhân mà để mắt quan tâm.

Nhưng dù cô không đỡ giúp anh nhát dao ấy, Lục Tần cũng không thể chấp nhận việc ỷ quyền cậy thế trong công ty để ức hiếp nhân viên dưới cấp.

Chu Yến Thư không nhịn được mà đanh đá cất lời, cô ta đang nhìn anh dưới danh nghĩa trúc mã Nhan Lục Tần chứ chẳng phải Nhan tổng của Gwen - boss của cô ta.

- Anh là vì Ngọc Túc Kỳ nên mới khắt khe với em như vậy sao? Cô ta chỉ là một nhân viên quèn, anh có cần vì nó mà làm bẻ mặt em không?
Lục Tần đập tay xuống bàn, âm thanh lớn khiến Chu Yến Thư giật mình và cũng để cô ta tỉnh táo lại.

- Đã sai còn không biết lỗi.

Riêng cô ấy, tốt nhất cô đừng nên động đến.

Anh lạnh giọng:
- Ra ngoài đi.

Chu Yến Thư tức giận rời đi, trong lòng càng thêm sự đố kỵ, ác cảm dành cho Túc Kỳ.

Cô ta cố chấp, mù quáng nghĩ rằng chính Túc Kỳ là người đã xen vào tình cảm của cô ta và anh dù rõ ràng đây là mối tình đơn phương từ phía cô ta suốt nhiều năm qua..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi