CƯỜNG GIẢ HÀNG LÂM Ở ĐÔ THỊ

Không quan tâm đến bọn họ, Dương Thiên nhìn Hạ Tiểu Vũ đang thấp thỏm một bên: “Thanh toán luôn bây giờ đi. Cô giúp tôi chuẩn bị các thủ tục nhanh một chút!”  

“A... Được!” Hạ Tiểu Vũ nhanh chóng gật đầu.  

Mấy người quay về phòng giao dịch. Cô gái được gọi là chị Lý kia lúc này đang tươi cười tiếp một vị khách đeo một sợi dây chuyền rất lớn. Cô ta nhìn thấy Dương Thiên và Hạ Tiểu Vũ thì thầm cười lạnh một tiếng, mới được nửa tiếng mà đã quay về rồi à?  

Nhưng ngay sau đó, Hạ Tiểu Vũ lại lấy máy thanh toán đến đưa cho Dương Thiên.  

Chị Lý lập tức chạy đến: “Tiểu Vũ, cô làm gì thế hả? Máy này dùng để thanh toán những giao dịch có giá cao. Bây giờ chưa có ai mua nhà, cô lấy máy ra làm gì?”  

Hạ Tiểu Vũ lập tức nói: “Anh Dương chuẩn bị thanh toán mua căn biệt thự số ba.”  

“Cái gì?” Chị Lý lập tức ngây dại, nhìn Dương Thiên bằng vẻ mặt không thể nào tin được. Sau khi phục hồi tinh thần, cô ta oán hận nhìn Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên, nếu như không phải vì hai người này thì đơn hàng này đã là của cô ta.  

Là một nhân viên bán hàng ưu tú, thế mà tự cô ta lại khiến giao dịch khủng này tuột mất khỏi tay!  

Hoa hồng tận một triệu đấy! Trong lòng chị Lý vô cùng hối hận. Một tháng cô ta có thể kiếm được mấy trăm nghìn, nhưng có tháng giao dịch ế ẩm chỉ kiếm được mấy chục nghìn. Một triệu là con số mà cô ta phải làm việc chăm chỉ cả năm trời mới có.  

Dương Thiên không để ý đến mọi người, chuẩn bị trả tiền.  

Đột nhiên, một giọng nói ngạc nhiên từ sau lưng hắn truyền đến.  

“Anh Dương!”  

Dương Thiên quay đầu nhìn lại, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đang tươi cười đi về phía này, ánh mắt nhìn Dương Thiên vô cùng cung kính.  

Lưu Nham Thanh! Dương Thiên nhận ra ông ta. Đây chính là cha của Lưu Thiếu Đông, hắn đã gặp ông ta ở quán kTV lần trước. Hình như Lưu Nham Thanh cũng làm bên địa ốc.  

“Chủ tịch!” nhóm người chị Lý nhìn thấy Lưu Nham Thanh thì lập tức tiến lên chào hỏi.  

Lưu Nham Thanh vẫy tay, sau đó nhanh chóng tiến đến trước mặt Dương Thiên, cười nói: “Anh Dương tới chỗ chúng tôi thế này đúng là quý hóa quá!”  

“Chủ tịch, anh Dương tới đây mua nhà, anh ấy nhìn trúng căn biệt thự số ba.” Hạ Tiểu Vũ đứng bên cạnh giải thích.  

“Anh Dương nhìn trúng biệt thự của chúng ta là phúc của chúng ta, tiền bạc gì chứ? Tôi làm chủ! Mọi người mau chuẩn bị thủ tục bàn giao căn biệt thự số ba cho anh Dương!” Lưu Nham Thanh lập tức nói. Mặc dù ông ta chỉ nắm giữ một phần ba cổ phần của ba căn biệt thự kia nhưng lại không chút do dự tặng cho Dương Thiên, muốn tạo ấn tượng tốt với Dương Thiên. Ông ta biết người thanh niên trước mắt mình là ai!  

Đường đường là lão đại của bang Chiến! Bang Thanh to lớn như vậy, thế mà chỉ trong một đêm đã bị bang Chiến tiêu diệt! Bang Chiến bây giờ chính là một trong những thế lực lớn nhất của thế lực ngầm thành phố Hải!  

Dương Thiên cười, nói: “Ông chủ Lưu không cần khách khí, nếu tôi đã quyết định tới mua nhà thì cũng không thiếu một trăm triệu!”  

Lưu Nham Thanh cung kính nói: “Vâng! Vâng! Tất nhiên anh Dương không thiếu tiền! Nhưng mà căn biệt thự số ba đó giá bán là một trăm triệu, nhưng giá gốc chỉ là năm mươi triệu thôi! Anh Dương cứ trả chúng tôi năm mươi triệu là được rồi! Mong anh Dương chấp nhận chút thành ý này của tôi.”  

Lưu Nham Thanh vô cùng kính cẩn.  

Còn những người khác thì đều đã ngây ngẩn cả người.  

Chu Dật Phong ngơ ngác nhìn Lưu Nham Thanh và Dương Thiên, ánh mắt bắt đầu xuất hiện vẻ sợ hãi.  

Những người khác có thể không quen biết Lưu Nham Thanh, nhưng cậu ta thì biết. Ông ta là một người có thân phận và địa vị không thua kém gì cha cậu ta, chẳng qua là cha cậu ta kinh doanh khách sạn còn Lưu Nham Thanh kinh doanh địa ốc.  

Cậu ta từng nghe cha mình đánh giá về Lưu Nham Thanh: “Ông ta là một người vô cùng tàn nhẫn và độc ác, ngàn vạn lần đừng trêu chọc ông ta.”  

Nhưng bây giờ, Lưu Nham Thanh lại hoàn toàn không có một chút uy nghiêm nào. Ở trước mặt Dương Thiên, Lưu Nham Thanh giống như người hầu, khép nép và cung kính.  

Theo phán đoán của cậu ta thì thân phận của Dương Thiên không hề tầm thường, đến cả Lưu Nham Thanh mà còn phải cung kính như thế chứng tỏ thân phận của Dương Thiên rất kinh người. Vừa rồi cậu ta trào phúng chế nhạo Dương Thiên như thế, nói không chừng Dương Thiên sẽ ghi hận trong lòng, nếu Dương Thiên muốn trả thù thì có khi cậu ta còn không biết bản thân mình chết như thế nào.  

“Dật Phong, Dật Phong? Anh làm sao thế?” Tần Ngữ Huyên ở bên cạnh, phát hiện ra Chu Dật Phong không thích hợp thì hỏi.  

Chu Dật Phong lập tức phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Cậu ta nhìn về phía Tần Ngữ Huyên, vội vàng nói: “Ngữ Huyên, em và Dương Thiên có quan hệ không tồi đúng không? Em có thể nói đỡ cho anh một hai câu được không? Anh không muốn chết.”  

Chu Dật Phong bắt đầu nói năng lộn xộn.  

Tần Ngữ Huyên khó hiểu: “Sao thế? Sao tự nhiên anh lại muốn em nói đỡ cho anh?” Cô chỉ nhìn thấy người chủ tịch nói chuyện với Dương Thiên, cảm thấy hai người họ quen nhau chứ cũng không nghĩ gì sâu xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi