CƯỜNG GIẢ HÀNG LÂM Ở ĐÔ THỊ

“Được rồi được rồi, là tôi nhìn lầm thôi. Có gì ăn không? Lấy cho tôi một ít.” Dương Thiên mỉm cười. Bây giờ hắn đã có một chút hy vọng với cuộc sống này, nhanh chóng cảm thấy đói bụng.  

“Ừ, chờ tôi chút.” Lưu Tĩnh nhanh chóng gật đầu, sau đó cầm một quả táo đưa cho Dương Thiên. Nhưng mà bây giờ tay chân Dương Thiên đều không thể động đậy nổi, chỉ có thể nhờ người khác đút cho ăn.  

Lưu Tĩnh nhanh chóng cắt táo thành từng miếng nhỏ, đút cho hắn.  

Nhìn Dương Thiên đã bắt đầu muốn ăn uống, Lưu Tĩnh cũng âm thầm thở phào một hơi, thế là đã bắt đầu có chút thành tựu rồi.  

Ăn được một quả táo, Dương Thiên cũng cảm thấy khá hơn một chút.  

Hắn nhíu mày nhìn thân thể mình, hắn không thể nào nằm viện suốt như thế này được.  

Dương Thiên nghĩ ngợi một chút, nói với Lưu Tĩnh: “Có thể giúp tôi gọi một cuộc điện thoại được không? Tôi đọc số rồi chị bấm.”  

Dương Thiên định gọi điện cho nhóm Trương Đại Hổ của bang Chiến, ngoài bang Chiến ra thì hắn không tin tưởng ai nữa. Nhóm Trương Đại Hổ đã được hắn gieo hạt giống trung thành, vĩnh viễn không bao giờ phản bội hắn.  

Lúc này Dương Thiên cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc trước đã được Huyền Hư đạo nhân dạy cách khống chế nhóm người Trương Đại Hổ, nến không thì bây giờ thực sự là không nơi nương tựa!  

Có bang Chiến giúp đỡ, hắn vẫn còn hy vọng!  

Dương Thiên đã đổi điện thoại rồi nhưng mà hắn có trí nhớ kinh người nên vẫn nhớ rõ số điện thoại của Trương Đại Hổ. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng uy nghiêm: “Alo? Ai thế?”  

“Đại Hổ! Là tôi!” Dương Thiên nhẹ giọng nói.  

...  

Hiệu quả làm việc của nhóm người Trương Đại Hổ vô cùng nhanh chóng, chưa tới nửa ngày đã đến bệnh viện Dương Thiên đang ở.  

Lúc này, Lưu Tĩnh đang cho Dương Thiên ăn. Dù sao thì Dương Thiên cũng mới trải qua phẫu thuật, phải ăn nhiều để bổ sung chất dinh dưỡng.  

Cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, ba người lần lượt bước vào. Người đi đầu là Trương Đại Hổ sắc mặt vô cùng uy nghiêm, phía sau là Thiên 8 và Thiên 9.  

“Này, các người là ai? Nơi này là bệnh viện, không được tự ý xông vào!” Lưu Tĩnh nhìn thấy ba người tỏa ra khí thế áp bức này tiến vào thì vô cùng sợ hãi. Nhưng đạo đức của một y tá không cho phép cô chạy trốn, thế nên Lưu Tĩnh cố nén cảm xúc, lớn tiếng chất vấn ba người mới vào kia.  

Nhóm người Trương Đại Hổ không thèm để ý đến Lưu Tĩnh, bọn họ nhìn thấy Dương Thiên đang nằm trên giường bệnh thì vội vàng chạy tới.  

Nhìn thấy chân tay Dương Thiên đều gãy nát, Trương Đại Hổ đằm đằm sát khí, tức giận nói: “Cậu chủ, ai đã khiến cậu thành ra nông nỗi này? Trương Đại Hổ này nhất định sẽ xé xác kẻ đó!”  

“Cậu chủ! Còn cả chúng tôi nữa! Cậu nói đi! Kẻ đó là ai! Các anh em bang Chiến chúng ta nhất định sẽ băm vằm kẻ đó ra hàng trăm mảnh!” Thiên 8 và Thiên 9 đứng sau cũng vô cùng phẫn nộ nói.  

Tất cả mọi người đều trúng Hồn khống pháp của Dương Thiên. Pháp môn này khi bình thường thì mọi người đều không có gì khác lạ cả, nhưng khi ở cạnh Dương Thiên thì Dương Thiên ra mệnh lệnh gì bọn họ sẽ phục tùng mệnh lệnh đó, kẻ thù của Dương Thiên cũng chính là kẻ thù của bọn họ!  

Bây giờ nhìn thấy Dương Thiên bị thương nghiêm trọng như vậy, cả ba người đều vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn lập tức tìm ra kẻ đó để thay Dương Thiên báo thù rửa hận!  

“Được rồi, Đại Hổ, không phải bây giờ tôi không có việc gì sao?” Dương Thiên cười nói.  

Trong lòng Dương Thiên cảm thấy vô cùng may mắn, nếu như lúc trước không khống chế được nhóm người Trương Đại Hổ thì cho dù hắn có dẫn dắt bọn họ thành lập bang Chiến, giao Chiến vương quyết cho bọn họ để bọn họ nâng cao năng lực, khiến bang chiến trở thành một trong những thế lực lớn nhất thành phố Hải thì bây giờ khi nhìn thấy bộ dáng này của hắn, ai dám bảo đảm bọn họ sẽ không làm phản để làm lão đại chứ!  

Dù sao thì quyền lực là thứ ai cũng muốn có được!  

Bây giờ, Dương Thiên không tin tưởng vào những người khác nữa, đây là di chứng sau khi hắn gặp phải cuộc tập kích bất ngờ kia.  

“Cậu chủ, cậu có muốn chúng tôi đưa cậu ra ngoài không?” Trương Đại Hổ cung kính nói.  

Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Sau khi trở về, ông tìm người chế tạo cho tôi một chiếc xe lăn. Bây giờ thân thể tôi hành động không tiện, chỉ có thể ngồi xe lăn thôi.”  

Dương Thiên lại tiếp tục phân phó: “Còn nữa, điều tra thông tin về người tài xế đã bị thiêu cháy kia cho tôi.”  

Người tài xế đó bởi vì hắn nên mới chết. Mặc dù Dương Thiên hơi nghi ngờ không hiểu tại sao gia đình người tài xế không tới đây gây náo loạn hoặc chửi mắng hắn, nhưng hắn cũng muốn tìm hiểu tình hình một chút. Dương Thiên muốn biết mình có thể giúp gì cho gia đình anh ta hay không.  

Trương Đại Hổ lập tức nhận lệnh, sau đó ba người ra ngoài.  

Lúc này, Lưu Tĩnh vẫn đang nấp trong góc tường lập tức chạy tới, hưng phấn nhìn Dương Thiên: “Ồ, cậu là cậu chủ của gia tộc nào đó à?”  

Dương Thiên lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Chị đã thấy cậu chủ gia tộc nào bị đánh gãy chân tay chưa?”  

“Nhưng tôi nghe mấy người đó gọi cậu là cậu chủ mà! Tôi biết rồi, chắc chắn là gia tộc của cậu rất lớn, có không ít người tranh giành quyền lực với cậu, muốn ngồi lên vị trí chủ gia tộc. Sau đó, những người đó bày mưu hãm hại cậu, cuối cùng cậu đã mắc mưu, rồi được đưa tới bệnh viện chúng tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi