CƯỜNG GIẢ HÀNG LÂM Ở ĐÔ THỊ

Nhưng Dương Thụy Cường đã gạt Dương Thiên ra khỏi danh sách rồi, ông ta là một người rất ngoan cố, lúc nào cũng có suy nghĩ riêng của mình, không ai có thể thay đổi. Hình Chính Giang nhìn thái độ của Dương Thụy Cường như vậy thì cũng không có biện pháp, đành phải nói với Dương Thiên: “Tiểu Thiên, cháu và Lộ Tâm cứ chơi với Tiểu Nam Nam đi nhé, chúng ta vào nhà trước!”  

Dương Thiên gật đầu.  

Trong sân chỉ còn lại Dương Thiên, Dương Lộ Tâm và Tiểu Nam Nam.  

Ban đầu, Dương Thiên và Tiểu Nam Nam đang chơi đùa rất vui vẻ, nhưng bởi vì bây giờ có thêm Dương Lộ Tâm nên Dương Thiên cũng không thể tiếp tục chơi đùa với Tiểu Nam Nam được nữa. Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng.  

Dương Lộ Tâm nhìn Dương Thiên, không chút khách khí nào mà nói: “Dương Thiên, tôi hiểu ý của bác Hình, nhưng chúng ta không thể nào có cơ hội được đâu.”  

Mặc dù cô ta cũng hơi áy náy chuyện lôi Dương Thiên ra làm bia đỡ đạn, nhưng trong lòng cô ta vẫn rất chán ghét Dương Thiên. Dù sao thì hôm đó chính Dương Thiên đã đẩy cô ta ngã ra đất.  

Cô ta không thích một người không có phong độ như vậy.  

Cô ta thích kiểu nhân vật anh hùng, giống như siêu nhân lúc trước xuất hiện ở đại học An, cứu vớt mấy trăm sinh mạng, cuối cùng mệt mỏi ngất xỉu trên mặt đất!  

Chứ không phải là người giống Dương Thiên, không chút lịch sự nào với nữ giới, lại còn nhỏ mọn!  

Nếu như Dương Lộ Tâm biết người vừa không lịch sự vừa nhỏ mọn này chính là siêu nhân mà cô ta sùng bái thì không biết cô ta sẽ có suy nghĩ gì?  

“Chị Lộ Tâm, anh Tiểu Thiên là người tốt. Tiểu Nam Nam rất thích anh Tiểu Thiên, sao chị lại không thích anh ấy?” Tiểu Nam Nam ở bên cạnh, khó hiểu hỏi.  

Cô bé còn nhỏ, cho dù thông minh lanh lợi cũng không thể hiểu được chuyện tình cảm nam nữ.  

Dương Thiên cũng bất đắc dĩ lắc đầu.  

Hắn không có chút suy nghĩ nào với Dương Lộ Tâm, nhưng Hình Chính Giang lại muốn tác hợp cho hắn, thế nên Dương Thiên cũng hơi xấu hổ.  

“Yên tâm đi, tôi không dám trèo cao. Cô cứ coi như bác Hình nói đùa thôi, tôi cũng không dây dưa bám lấy cô đâu.” Dương Thiên cười nói.  

Dương Lộ Tâm là loại người kiêu ngạo, lúc nào cũng tự cho là mình đúng, hắn vẫn cứ nên tránh xa một chút thì hơn.  

“Hừ! Đây là tự cậu nói đấy, đừng có quên!” Dương Lộ Tâm hừ lạnh.  

Sau đó, cô ta cũng không để ý đến Dương Thiên nữa, tiếp tục chơi đùa với Tiểu Nam Nam.  

Dương Thiên đứng bên cạnh không nói gì, hắn cảm thấy rất hối hận vì đã nhận lời tới đây, đúng là lãng phí thời gian.  

Dùng thời gian này để tu luyện có phải hơn không!  

Bây giờ Dương Thiên giống như một kẻ nghiện tu luyện. Lúc trước hắn đã phải trải qua một thời gian làm người tàn phế, thế nên bây giờ vô cùng khát khao thực lực.  

Tiểu Nam Nam chơi ở trong sân một lúc thì chán: “Chị Lộ Tâm, anh Tiểu Thiên, chúng ta ra ngoài chơi đi! Ở nhà chán quá.”  

Vẫn còn một lúc nữa mới tới giờ ăn cơm, Tiểu Nam Nam muốn ra ngoài chơi.  

“Vậy phải chờ cha mẹ em đồng ý đã.” Dương Lộ Tâm cười nói.  

Tiểu Nam Nam nghe xong thì chạy vào nhà làm nũng.  

“Cha, mẹ, con muốn cùng chị Lộ Tâm và anh Tiểu Thiên ra ngoài chơi.”  

Hình Chính Giang và Trương Mạn Nhã bị cô bé mè nheo mãi, cuối cùng đành phải đồng ý.  

Có Dương Thiên và Dương Lộ Tâm đi theo, bọn họ cũng yên tâm hơn.  

“Được rồi! Chị Lộ Tâm, anh Tiểu Thiên, em dẫn mọi người đến công viên, ở đó vui lắm, rất nhiều bạn của em cũng ở đấy.” Tiểu Nam Nam sung sướng như một chú chim nhỏ, nhảy tới nhảy lui.  

Bình thường Trương Mạn Nhã rất ít khi đưa cô bé tới công viên chơi, cùng lắm chỉ đến đi dạo, sau đó về nhà.  

Công viên mà Tiểu Nam Nam nhắc đến cách nhà cô bé 3km, đúng là có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa.  

Nhưng bởi vì nơi này lúc trước từng xảy ra một vụ tai nạn thương tâm, nạn nhân là trẻ con nên Trương Mạn Nhã không đưa Tiểu Nam Nam tới.  

Tiểu Nam Nam nhảy nhót như một cơn gió, nhanh chóng chạy tới bên cạnh những bạn nhỏ khác, như một chú bướm xinh đẹp bay qua bay lại.  

Tiểu Nam Nam đã chạy đi chơi rồi, Dương Lộ Tâm không thể nào vọt vào trong đám trẻ con kia được, chỉ có thể đứng bên cạnh Dương Thiên.  

Dương Thiên là người trầm mặc ít nói, Dương Lộ Tâm cũng chán ghét Dương Thiên, thế nên cả hai đều im lặng không nói gì.  

“Ôi? Lộ Tâm? Sao em lại ở đây?” Đột nhiên, một giọng nói ngạc nhiên từ xa truyền đến.  

Một người thanh niên diện mạo nho nhã, gương mặt tuấn tú, dáng người cao lớn, phải gần 1m9, còn cao hơn cả Dương Thiên. Anh ta mặc một bộ võ phục màu trắng, cả người toát ra một sức hút độc đáo!  

Lúc này, người thanh niên đó đang ngạc nhiên nhìn Dương Lộ Tâm.  

“Chào anh, đàn anh khóa trên!” Dương Lộ Tâm cũng mỉm cười chào hỏi, ánh mắt hiện lên một tia vui vẻ. Mặc dù cô ta có yêu cầu về bạn trai rất cao, nhưng trong lòng lại có một chút hảo cảm với người thanh niên tên là Đới Văn Quân trước mặt.  

Nam sinh trước mặt không hề giống như Trương Thiên trạch, không có bản lĩnh gì mà chỉ biết suốt ngày bám lấy cô ta, khiến cô ta phản cảm.  

Đới Văn Quân có gia thế hiển hách, nhưng lại rất khiêm tốn và hòa nhã, không bao giờ xem thường người khác, thành tích và danh tiếng đều rất tốt. Hơn nữa, Đới Văn Quân còn là chủ tịch câu lạc bộ võ thuật đại học An, tập võ cổ truyền Trung Hoa, võ nghệ cao cường. Lúc trước, có một nhóm côn đồ trêu chọc một nữ sinh của đại học An, một mình Đới Văn Quân đã đánh gục được tất cả bọn chúng. Anh ta chính là nam thần trong lòng các nữ sinh đại học An.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi