CƯỜNG GIẢ HÀNG LÂM Ở ĐÔ THỊ

Một âm thanh trầm thấp vang lên, một gốc tế mạch cuối cùng ở lồng ngực Dương Thiên đột phá.  

Dương Thiên nắm chặt hai đấm, cảm nhận sức mạnh gia tăng trong cơ thể, nhận thấy sự mạnh mẽ tột độ trong người!  

Toàn bộ bảy mươi hai gốc tế mạch, bây giờ cuối cùng được Dương Thiên đả thông toàn bộ!  

Lúc này sức mạnh của hắn đã vượt quá 10 000 cân! Đó là thực lực cấp C trung kì!  

Cho dù thực lực Đường Tuấn trong Long tổ cũng chỉ như vậy!  

Nguyên tố hải dương hệ thủy trong cơ thể sinh sôi, bị Dương Thiên nhanh chóng hấp thu. Năng lực khống chế nước của hắn càng tăng mạnh mẽ.  

Dị năng hệ Thủy là do Long phương nguyên châu trao cho Dương Thiên, chỉ cần cường độ thân thể Dương Thiên đạt đủ, liên tục hấp thụ nguyên tố hệ thủy trong Long phượng nguyên châu, liền có thể nhanh chóng gia tăng đến cảnh giới tương ứng.  

Dương Thiên vui mừng trong lòng, nhưng vẫn có phần lo lắng.  

Jack đã bị mình giết chết, Lôi vương Abner chắc chắn cũng biết, nhưng đến bây giờ vẫn chưa sai người đến. Dương Thiên không biết có phải kẻ thù đã mai phục trong tối không?  

Thật ra điều Dương Thiên không biết chính là, ở nước Hoa Hạ, thành viên thế lực khác nhiều nhất chỉ cho phép thực lực cấp C đỉnh phong đi vào, một khi đạt đến cấp B, nếu đi vào sẽ bị coi là khiêu chiến!  

Một khi Lôi vương Abner dám đi vào, sẽ bị dị năng giả cấp B của Long tổ Hoa Hạ, thậm chí dị năng giả cấp A giết chết!  

Đến lúc đó cho dù là Liên minh chúng thần cũng không lời nào để nói.  

Hơn nữa Lôi vương cũng chỉ là cường giả cấp B đỉnh phong, nguồn tài nguyên ông ta có ở Liên minh chúng thần cũng rất hạn chế. Cái chết của Jack, ông ta đã bỏ ra rất nhiều nguồn tài nguyên của mình để bồi thường, tạm thời không có nguồn tài nguyên có thể tìm người khác đối phó với Dương Thiên.  

Cho dù trong lòng rất hận Dương Thiên, nhưng bản thân ông ta lại hết cách.  

Dương Thiên nghĩ một hồi, không có manh mối, chỉ tạm thời đặt xuống.  

Hắn chuẩn bị về trường học một chuyến.  

Còn một ngày nữa là trường học tổ chức thi cuối kỳ, kì thi kết thúc liền bắt đầu kỳ nghỉ đông. Đến lúc đó Dương Thiên có thể về nhà.  

Thật ra, Dương Thiên không đến trường, bất kể ngày nào cũng có thể về nhà. Nhưng, Dương Thiên vẫn không muốn cha mẹ mình biết chuyện.  

Trong ấn tượng của cha mẹ, hắn vẫn là một người bình thường, học sinh giỏi học hành nghiêm túc.  

Đi vào trường học, Dương Thiên liền đến kí túc xá của mình. Trong kí túc xá chỉ có một mình Phùng Thiếu Phong.  

"Má! Lão tam, cậu lại có thời gian đến trường sao?" Phùng Thiếu Phong kinh ngạc hỏi.  

Dương Thiên đã hơn một tháng không đến trường, họ đều hỏi thầy giáo, biết được bây giờ Dương Thiên đang tạm nghỉ học.  

"Ha ha, lão nhị, thấy dáng vẻ của cậu, đã thoát khỏi biển khổ thất tình rồi". Dương Thiên cười nói.  

Quen nhau lâu như vậy, bỗng nhiên nhìn thấy Phùng Thiếu Phong, Dương Thiên cảm thấy rất thân thiết trong lòng.  

Lúc đầu Phùng Thiếu Phong còn vì một người con gái cả người cực kì uể oải, không ngờ rằng bây giờ lại trở thành dáng vẻ vô lo vô nghĩ.  

"Lão tam, chuyện đó đã qua lâu rồi! Người đàn ông bắt mắt như tôi, ở đâu mà không tìm được con gái chứ?" Phùng Thiếu Phong cạn lời nhìn Dương Thiên nói.  

Dương Thiên quá lâu không đến, kí ức về Phùng Thiếu Phong vẫn dừng lại ở dáng vẻ đau khổ thất tình đêm đó.  

“Lão tam, cậu trở về để thi à?” Phùng Thiếu Phong tò mò hỏi.  

Dương Thiên gật đầu.  

Mặc dù Dương Thiên có trở về để thi hay không thì vẫn có thể tốt nghiệp được, nhưng Dương Thiên vẫn trở lại. Như vậy thì khi về nhà cha mẹ hỏi thành tích của hắn thì hắn vẫn có thể trả lời một chút. Hắn không muốn lừa dối cha mẹ mình.  

“Đúng rồi, chúng tôi đã tìm cho cậu mấy tài liệu quan trọng mà giáo viên nhắc nhở cho cuộc thi ngày mai và ngày kia rồi.” Phùng Thiếu Phong cười nói.  

Sách vở của Dương Thiên vẫn để ở ký túc xá, mấy hôm trước giáo viên đã nhắc ôn tập phần trọng điểm, thế nên mọi người trong ký túc xá đã chuẩn bị luôn cho Dương Thiên.  

Kỳ thi ở đại học đều có những phần trọng điểm. Bởi vì số lượng sinh viên đại học thực sự nghe giảng rất ít. Hầu hết mọi người đều lên lớp điểm danh rồi nghịch điện thoại, có người còn không thèm đi học.  

Các thầy cô cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở, không thể nghiêm khắc như hồi học cấp ba được. Chỉ cần sinh viên không ảnh hưởng đến trật tự lớp học thì các giáo viên cũng không quan tâm, cứ giảng tốt tiết học của mình là được rồi.  

Vậy nên đến cuối kỳ, các giáo viên sẽ khoanh vùng kiến thức trọng điểm cho sinh viên, sau đó sẽ ra đề tập trung vào những phần đó.  

Nếu không làm như vậy thì chắc một lớp phải có quá nửa số người không đạt tiêu chuẩn!  

Dương Thiên nhìn giường và bàn học của mình sạch sẽ không chút bụi bẩn thì vô cùng cảm động.  

Nhóm người Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong khi dọn dẹp ký túc xác thì cũng tiện tay dọn luôn cho hắn.  

“Được rồi! Lão tam, cậu mau ôn bài theo những phần này đi! Nếu không đến lúc thi trượt thì nhục mặt lắm!” Phùng Thiếu Phong vừa đưa sách cho Dương Thiên vừa nói.  

Dương Thiên mỉm cười nhận lấy, hỏi: “Đúng rồi, lão đại và lão tứ đâu? Lâu vậy rồi mà không thấy bọn họ.”  

“À, bọn họ ra ngoài mua ít đồ rồi! Hai người đó chẳng phải bảo là thi xong thì sẽ về nhà sao? Bọn họ đi mua một ít đặc sản thành phố Hải, chuẩn bị mang về nhà.” Phùng Thiếu Phong nói.  

Dương Thiên gật đầu, chờ khi nào hắn về nhà cũng phải mua ít đặc sản thành phố Hải mang về mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi