CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Bạch Long có chút thất vọng nói: "Vậy làm sao mới có thể trở nên lợi hại như Long Vương đại nhân anh chứ? Cho dù có một phần mười sức mạnh của anh."

"Không cần vội, rất nhanh thôi” Diệp Lâm nói với bọn họ, "Đợi khi tôi tìm được Dược Vương Cốc, dùng lò nung Thiên Địa ở đó luyện chế Trúc Cơ Đan, đến lúc đó, các cậu sẽ uống viên thuốc này, thực lực ít nhất sẽ

Có thể thăng cấp đến cảnh giới nhất phẩm tông sư!”

Nhất phẩm tông sư!?

Mọi người đều vui mừng khôn xiết khi nghe điều này.

Dù sao, thực lực của nhất phẩm là cảnh giới mà trước đây họ chưa bao giờ dám mơ tới

Bây giờ, chỉ căn uống một viên đan dược là có thể thăng cấp nhanh chóng!?

Tuy nhiên, nghĩ đến vừa rồi Diệp Lâm dùng một viên đan dược mà có thể khiến Xích Long sống lại.

Vậy thì lời nói của Diệp Lâm càng có sức thuyết phục hơn.


"Vậy bây giờ tôi sẽ phái người đi nghe ngóng tung tích của Dược Vương Cốc!” Hắc Long chuẩn bị triệu tập tất cả mọi người, ngày đêm tìm kiếm.

"Không cần lãng phí công sức." Diệp Lâm ngăn cản, "Dược Vương Cốc đã thoát khỏi thế giới này, trừ phi bọn họ tự mình xuất hiện, nếu không thì người ngoài sẽ không cách nào tìm được bọn họ.”

"Nếu cậu cố ý phái người đi nghe ngóng, ngược lại sẽ khơi dậy sự cảnh giác của họ, càng khiến người khác không phát hiện ra được.”

Hắc Long nghe vậy gãi đầu nói: "Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ phải chờ đợi? Vậy thì phải chờ đến khi nào?"

"Bây giờ là dụ rằn ra khỏi hang!” Diệp Lâm kiên định nói.

Đợi Hỗn Nguyên Đan ra mắt, Diệp Lâm không tin người của Dược Vương Cốc lại không có phản ứng gì.

Sớm muộn gì họ cũng sẽ chủ động đến tìm anh.

"Được rồi, tôi cũng phải điểm danh rồi.

Bây giờ Diệp Lâm đã tiếp quản Sở Trấn Yêu, cũng phải điểm danh hàng ngày, kiểm tra tình hình.

Sau đó, Diệp Lâm cưỡi lên con ngựa Akhal-teke, chào tạm biệt mọi người.

Khi đang chạy nhanh, anh tình cờ vượt qua một chiếc ô tô màu đen.

Ngồi trên xe không ai khác chính là Dương Sĩ Quân, Bộ trưởng Bộ Văn hoá và Ngoại giao

'Ý? Đó không phải là tiểu thần y sao? Con ngựa anh ta cưỡi nhìn có chút quen mắt, giống như ngự mã trong Nhà nước vậy?"

Dương Sĩ Quân nhìn theo bóng lưng của thăn y đang chạy xa, lắc đầu. Ông luôn có cảm giác mình đã từng nhìn thấy con ngựa đó ở đâu rồi.

Bên kia, Diệp Lâm đang cưỡi ngựa, khi sắp đi đến Sở Trấn yêu.


"Ơ? Đây không phải là con ngựa Akhal-teke hôm qua sao?"

“A! Đúng là tên trộm ngựa đó!”

Ở ven đường, đôi mắt của Dương Thiến gần như bốc cháy khi nhìn thấy Diệp Lâm cưỡi ngựa đi ngang qua.

Sau đó kéo thanh niên cao lớn mặc đồ gấm đến bên cạnh, nói: "Anh! Chính là tiểu tử đó! Chính là hắn hôm qua đã bắt nạt em!"

Vừa nói, vết roi trên người Dương Thiến lại bắt đầu đau đớn, như thể phản xạ có điều kiện.

"Hả? Quả nhiên là một con ngựa Akhal-teket Ngựa tốt đấy!"

Dương Đông nhìn thấy, hai mắt sáng lên.

“Tiểu tử, anh đứng lại cho tôi—xuống ngựa!"

Dương Đông cũng là một người luyện võ, lại từng ở trong doanh trại quân đội nên thân thủ không giống người bình thường.

Vừa nói, Dương Đông vừa đứng dậy, lao tới trước mặt Diệp Lâm, muốn ép anh dừng lại.


Tuy nhiên, Diệp Lâm dường như không nhìn thấy trước mặt có người, trực tiếp phi ngựa qua.

"Mẹ kiếp!?" Dương Đông ngây ra khí nhìn thấy điều này,

Anh ta không ngờ Diệp Lâm lại dám không dừng lại?

Mà con ngựa Akhal-teke đó là một con chiến mã có thể phi nước đại, sức tấn công khủng khiếp của nó giống như một chiếc xe tăng, nghiền nát mọi thứ, người bình thường căn bản không thể dừng nó lại được.

Cho dù Dương Đông rất điêu luyện nhưng anh ta vẫn khó có thể chống lại con chiến mã đang lao tới trước mặt

Ở khoảng cách gần như vậy, Dương Đông muốn tránh nhưng đã quá muộn.

- Binh!

Có một tiếng đập mạnh.

Dương Đông không ngăn được ngựa mà bị đánh manh, bay ra ngoài.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi