CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Đào chưởng quầy nhiệt tình chào hỏi Hoa Quốc Đống và Vương Phàm. Hai người có thân phận tôn quý, tất nhiên là cần phải nghiêm túc chào hỏi rồi. “Người anh em, trông cậu hơi lạ mắt, phải xưng hô thế nào đây?”

Cuối cùng, Đào chưởng quầy nhìn về phía Diệp Lâm, trong mắt lập lòe vẻ tò mò.

“Đây là Diệp tiên sinh.” Triệu Uyển Đình giới thiệu đơn giản: “Là một người bạn của tôi, hôm nay rảnh rỗi đi dạo cùng tôi.”

“Ồ, hóa ra là Diệp tiên sinh!” Đào chưởng quầy mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ bạn bè của Triệu đại tiểu thư chắc cũng là kẻ có tiền.

Có điều, anh ta nhìn lướt qua, cả bốn người đều là người ngoài nghề, ý cười trên mặt anh ta càng thêm xán lạn.

“Đào chưởng quầy, tiệm ông đã chuẩn bị hết các thứ tôi muốn chưa?” Sau lời bắt chuyện, Triệu Uyển Đình hỏi thẳng vào vấn đề.

“Người bán sắp đến rồi.” Đào chưởng quầy cười nói: “Hôm nay trai chủ chúng tôi cũng có ở đây, nói là phải làm người trung gian cho các vị, để tránh xảy ra sai lầm”

“Vậy thì cảm ơn.” Vừa nghe có trai chủ ở đây, Triệu Uyển Đình cũng nắm chắc hơn vài phần.


Đào chưởng quầy tiếp tục nói: “Dạo này trong tiệm có thêm khá nhiều thứ tốt, để tôi dẫn các vị đi xem.”

Thấy còn đang rảnh rỗi, bọn họ để cho Đào chưởng quầy dẫn đường, nhân tiện đi tham quan trong tiệm.

“Đây là một đám gốm sứ thời Tống mới vừa được khai quật.”

“Bức tranh chữ này là bản gốc của Tô Thức, mới vừa được mua vào với giá cao.

“Khối ngọc này là vật chôn cất những năm Gia Tĩnh.” Đi cả một đường, đủ loại bảo vật quý hiếm, muôn màu rực rỡ.

Có điều, vì có sự kiện phật ngọc lần trước, lần này Triệu Uyển Đình tránh hết tất cả những thứ có liên quan đến ngọc.

Còn Diệp Lâm thì xem lướt qua suốt một đường, cảm thấy Tàng Bảo Trai cũng chỉ được mặt ngoài thôi, chứ đa số bảo vật chẳng có thứ gì đáng nhắc tới cả.

Mấy cái thứ gọi là hàng thật cũng chỉ là nói bừa.

Chín giả một thật mới thật sự là giá thị trường nơi đây.

Diệp Lâm lắc nhẹ đầu, có chút thất vọng, không biết có phải là bảo bối thật sự đều được cất giữ ở nơi khác, không thể dễ dàng cho người ta xem hay không.

Đào chưởng quầy vừa giới thiệu vừa xem mặt đoán ý.

Thấy ba người Triệu Uyển Đình, Hoa Quốc Đống và Vương Phàm hoàn toàn bị đủ loại bảo vật trước mắt làm hoa cả mắt, không thể nào phân biệt thật giả được, còn Diệp Lâm thì liên tục lắc đầu, dáng vẻ làm bộ làm tịch, khiến Đào chưởng quầy cười lạnh trong lòng.

“Triệu đại tiểu thư, mau đến đây xem, mới đây trai chủ chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức mới mua được một bản gốc của Vương Hi Chỉ."


“Có thể nói nó là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi!”

Lúc nói chuyện, mọi người đã đi tới giữa một căn phòng triển lãm riêng biệt. Trong tủ kính trưng bày một bức tranh chữ viết tay.

Giới thiệu ghi là hai mươi tám chữ hiếm thấy từ tay Vương Hi Chỉ.

Thật sự là đỉnh của giới thư pháp!

“Ồ... là thật đấy!”

Trong đám người, một người đàn ông trung niên tây trang giày da đã quan sát cả buổi, cuối cùng cũng đưa ra kết luận.

Khách hàng xung quanh nghe vậy đều sôi nổi gật đầu đồng ý.

“Quản lý Giả nói là thật thì chắc chắn là thật rồi!”

Đào chưởng quầy cười giới thiệu: “Quản lý Giả là phó giám đốc bảo tàng thành phố chúng ta, đồng thời là hội trưởng hiệp hội thư pháp, là chuyên gia hàng thật giá thật”


“Ngay cả quản lý Giả cũng nói là chữ thật, thì bức tranh chữ kia tuyệt đối là hàng thật!”

Thấy bức tranh chữ kia, nhịp tim Triệu Uyển Đình không nhịn được đập thình thịch nhanh hơn.

Ông nội cô rất thích chữ của Vương Hi Chị, tiếc là trên thị trường hiện nay cực kì ít thấy các tác phẩm thật sự của Vương Hi Chỉ.

Lần này khó lắm mới gặp được, nhưng mà cô còn phải dùng tiền đi mua tài liệu cho đơn thuốc cứu mạng, chắc là không đủ tiền mua bức tranh chữ thật kia rồi.

“Ha...”

Lúc nhìn thấy “bản gốc” kia, Diệp Lâm không nhịn được bật cười thành tiếng.

Có lẽ người khác không nhìn ra được, nhưng mà Diệp Lâm lại có thể nhìn ra được.

Bức tranh chữ kia đến từ tay của sư phụ mình.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi