CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Từ thiên tài địa bảo cho tới đồ cổ tranh chữ, các loại quý hiếm, cái gì cũng có.

Nhìn sơ qua có mười cái rương ro chất đầy bảo vật.

“Đây đều là đồ cất giữ của Lê Viên hả?” Trên mặt Trương thiếu gia lộ vẻ tham lam: “Nhà họ Trương chúng tôi lấy ít nhất một nửa cũng không quá đáng, đúng không?”

Thật ra thì với tình thế nghiêng về một bên của hiện giờ, dù nhà họ Trương có lấy mấy rương thì đám người Mạnh Chu Huyền đều không có sức ngăn cản.

“Khốn kiếp!” Mạnh Chu Huyền hung hăng nói: “Nếu tao có thể tồn tại ra khỏi đây thì tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này! Tao sẽ làm đại lão Đông Hải trả thù thay tao!"

Nhắc tới đại lão Đông Hải, Trương thiếu gia dường như nghĩ đến gì đó, mặt mày lập tức phát lạnh, nhìn về phía Mạnh Chu Huyền với ánh mắt chứa đầy ý định giết người diệt khẩu.

Cho dù là nhà họ Trương Phụng Thiên bọn họ, so ra thì cũng hơi kém hơn một vài đại lão cấp cao ở Đông Hải.

Lúc Trương thiếu gia đang do dự có nên giết người diệt khẩu hay không thì... Lẹp bẹp... có tiếng bước chân đang dần lại gần.


“A Đạt, là cậu hả?” Mạnh Chu Huyền lập tức phấn chấn lên, cho rằng vệ sĩ riêng của mình đã đến.

Mạnh Chu Huyền còn chưa kịp quay đầu nhìn, thì lại thấy một bóng dáng lạ đi đến từ một hướng khác.

“Là anh hả?” Trương thiếu gia vừa thấy người đến thì rất chấn động, giống như là thấy quỷ: “Sao anh vẫn còn sống?”

Bởi vì trong dự đoán của anh ta, Diệp Lâm hiện giờ chắc là đã bị bà Xà đánh chết.

Vì sao không thấy bà Xà, mà lại thấy thằng nhãi kia vậy?

“Viên chủ đại nhân, chính là anh ta!” Lúc này, MC hội đấu giá chỉ vào Diệp Lâm, hét lên: “Chính là anh ta đã cướp đi linh chi nghìn năm! Tên đăng kí của anh ta là Diệp Côn Lôn!”

Diệp Côn Lôn?

Thấy người tới, cả hai đám người đều giật mình.

“Nhãi ranh, trả linh chi nghìn năm lại đây!” Mạnh Chu Huyền giận dữ nói.

“Sao anh tới đây được vậy?” Trương thiếu gia chất vấn: “Bà Xà đâu?”

Diệp Lâm nhìn lướt qua mọi người, bình tĩnh nói: “Ý anh ta là bà già chơi rắn đấy hả? Bà ta bị rắn mình nuôi nuốt chết rồi!”

Cái gì? Nghe vậy, mọi người trong nhà họ Trương đều giật nảy mình.


Nếu không phải Diệp Lâm còn có thể tồn tại xuất hiện trước mặt bọn họ, thì dù cho ai nghe những lời kia, đều sẽ cho răng là trò đùa.

Bà Xà là người của nhà họ Liễu Phụng Thiên, cả đời nuôi dưỡng rắn, sao có thể bị rắn nuốt, lại còn là rắn do chính mình nuôi dưỡng?

“Nếu các người không tin thì tôi sẽ gọi nó ra cho các người gặp mặt.” Diệp Lâm bình tĩnh nói.

“Anh đang nói bậy cái gì vậy?” Trương thiếu gia tức giận đến mức bật cười: “Mà thôi đi, nếu anh tự đưa mình đến đây thì hãy ngoan ngoãn đưa gốc linh chỉ nghìn năm kia ra đi, để tránh tôi phải đi tìm anh!”

Trương thiếu gia cho rằng mình đã khống chế mọi thứ trước mắt, dù là Mạnh Chu Huyền của Lê Viên hay là Diệp Côn Lôn, thì đều phải cho thứ mà mình muốn.

“Linh chỉ đâu?”

Trương thiếu gia rút súng nhắm ngay Diệp Lâm: “Tao cho mày ba giây suy nghĩ, lập tức giao linh chỉ nghìn năm ra đây!”

Dứt lời, Trương thiếu gia nở nụ cười tàn nhãn. Bởi vì anh ta đã quyết định là dù đối phương có đưa linh chỉ hay không, anh ta đều sẽ nổ súng.

Mạnh Chu Huyền thấy vậy cũng tiếc nuối mà lắc đầu, tiếc nuối khi gốc linh chi nghìn năm kia cũng sắp bị nhà họ Trương cướp đoạt.


Đúng lúc này, có tiếng ầm ầm vang lên.

Mặt đất run rẩy dữ dội, giống như là động đất, mặt đất nứt ra khiến mọi người đứng không vững.

“A..” Trương thiếu gia hoảng sợ hô to, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì đã cảm thấy hụt chân.

Ngay sau đó, một cái đầu rắn cực kì to đột ngột mọc lên trên mặt đất, ném đám người Trương thiếu gia lên không trung.

Sau đó, nó mở cái miệng khổng lồ ra, nuốt hết đám người Trương thiếu gia vào trong bụng.

“Bây giờ đã tin chưa?” Diệp Lâm bình tĩnh hỏi.

Tiếc là không còn người cần phải trả lời nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi