CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Nghe vậy, bệnh nhân trông càng hoảng loạn hơn, thậm chí còn cố gắng giãy giụa.

Lưu Văn Cảnh cho rằng bệnh nhân đang run rẩy vì phấn khích nên cũng không nghĩ gì nhiều.

Điều tiếc nuối duy nhất của ông ấy là Diệp thần y bắt ông ấy phải ra ngoài, không có cơ hội đứng bên cạnh học hỏi.

“Vậy tôi sẽ chờ ở bên ngoài.” Lưu Văn Cảnh nói: “Có chuyện gì thì cứ gọi tôi”

Sau khi Lưu Văn Cảnh rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Lâm và Hứa Như Hải.

Đúng vậy, người này chính là Hứa Như Hải, anh trai của mẹ kế Hứa Như, cũng là người cậu trên danh nghĩa của Diệp Lâm.

"Cậu à, cậu không sao chứ..." Diệp Lâm mỉm cười nhìn người đàn ông năm trên giường bệnh.

Ngày hôm đó, Hứa Như Hải lùng sục ở bên ngoài để tìm người, muốn đánh gãy tứ chi Diệp Lâm, báo thù cho em gái.


Không ngờ, người mà Hứa Như Hải phái đi lại là người của Hắc Long.

Vì vậy, Diệp Lâm gậy ông đập lưng ông, đánh gãy chân tay Hứa Như Hải. Vốn dĩ sự việc đã đi đến hồi kết.

Nhưng họ không ngờ số phận lại trùng hợp đến thế.

Nhà họ Hứa đã mời Lưu thần y đến nối xương cho Hứa Như Hải để ông ta không trở thành người tàn phế.

Lưu Văn Cảnh không biết Diệp Lâm và nhà họ Hứa có quan hệ như vậy, cho nên mới có ý tốt nhờ Diệp Lâm tới kiểm tra tình trạng của ông ta.

Và thế là, Diệp Lâm và Hứa Như Hải đã gặp lại nhau dưới sự an bài của số phận.

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Lâm gặp lại ông ta kể từ sau khi anh ra tù.

Sau khi nhìn thấy Diệp Lâm, Hứa Như Hải cũng vô cùng ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một loạt phản ứng tiêu cực như ngạc nhiên, bối rối, tức giận, sợ hãi, v.v.

Phản ứng đầu tiên của ông ta là tưởng mình đang gặp ác mộng? Làm sao Lưu thần y vừa mới chữa trị cho ông ta lại gọi Diệp Lâm là sư phụ chứ?

"Sao ông không nói gì? Ồ... Tôi quên mất, ông còn đeo cái này..." Diệp Lâm tháo mặt nạ thở trên mặt ông ta xuống.

Ngay sau đó, Diệp Lâm lần lượt rút ống nội khí quản trên người Hứa Như Hải ra, sau đó cởi bỏ toàn bộ băng bó trên tay chân ông ta.

Hứa Như Hải đau đớn đến mức chết đi sống lại, hoảng loạn gào hét.

"Thăng khốn nạn! Dừng lại! Ah..." Cuối cùng, Hứa Như Hải nằm trên giường bệnh như một con cá chết.

Bị Diệp Lâm hành hạ như vậy, ông ta như thể vừa rơi từ thiên đường xuống địa ngục vậy.


“Tay nghề của Lưu thần y khá tốt đấy chứ...” Diệp Lâm ngạc nhiên nói: “Nếu tôi đến muộn, e răng mấy ngày nữa ông sẽ xuất viện rồi”

Nói rồi, Diệp Lâm tự mình ra tay: "Để tôi chữa trị triệt để cho ông nhé!”

"Ah!" Hứa Như Hải cảm thấy mình như rơi vào địa ngục, cảm nhận được đau đớn không chịu nổi.

Lúc này, Diệp Lâm đã hoàn toàn phế bỏ tứ chỉ của ông ta, đừng nói là Lưu thần y, cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không thể làm gì được.

"Đồ khốn nạn! Có giỏi thì giết tao đi! Ah!” Lúc này, Hứa Như Hải cảm giác như sống không bằng chết.

"Giết ông?" Diệp Lâm cười nhạo: “Như vậy thì quá dễ dàng cho hai anh em các người rồi!"

"Tôi sẽ để các người sống, nhưng tôi cam đoan sẽ khiến các người đau đớn, khó chịu hơn cả cái chết!"

Hứa Như Hải nhìn Diệp Lâm rời khỏi phòng bệnh, căm phẫn nghiến răng nghiến lợi.

"Thằng nhãi con, để tao xem mày có thể kiêu ngạo đến lúc nào!"


"Nhà họ Hứa chúng tao... Đã mời thêm tay sai giỏi hơn rồi! Lần này... mày sẽ chết không có chỗ chôn! Cứ chống mắt lên mà xeml"

Lúc này, Lưu Văn Cảnh đang đợi bên ngoài, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng la hét từ trong phòng phát ra.

Không khỏi nghi ngờ: "Sao lần này bệnh nhân lại đau đớn như vậy? Chắc là chữa trị triệt để rồi!"

Sau đó, cửa phòng bệnh mở ra, Diệp Lâm bước ra ngoài.

"Diệp thần y, thế nào rồi?" Lưu Văn Cảnh quan tâm hỏi: “Đã chữa khỏi chưa?”

"Mọi chuyện đều ổn." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Đã hoàn toàn tàn phế rồi."

"Hả?" Lưu Văn Cảnh giật mình, sau đó bật cười lệp thần y, cậu thật là hài hước! Tổng giám đốc Hứa được cậu đích thân chữa trị, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót"

Cả hai vừa cười đùa vừa rời khỏi bệnh viện.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi