CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Hóa ra hợp đồng mà trước đây năm đại gia tộc cùng ký, không chỉ đơn giản là chuyển tiền, mà còn đính kèm điều kiện hợp tác giữa hai bên, một bên là năm đại gia tộc đầu tư đan dược, một bên là tập đoàn Bạch Thị cung cấp đan dược.

Có điều, lúc ấy đám người năm đại gia tộc đều bị thực lực đáng sợ của Diệp Lâm dọa chết khiếp, đâu ai dám xem kỹ hợp đồng.

Cho dù là hợp đồng bán mình thì bọn họ cũng phải căng da đầu ra ký tên.

Tối qua, Diệp Lâm tiện tay luyện chế hơn mười viên đan dược kéo dài tuổi thọ.

Mỗi một viên đều là vô giá!

Cái giá một viên một trăm triệu không phải là nói đùa.

Nhưng mà đám nhân viên kia không hề tin tưởng.

Bọn họ cho rằng bản hợp đồng kia chỉ là lớp vỏ bọc cho việc góp vốn phi pháp.

“Nếu các anh không tin thì tôi cũng đành chịu.” Diệp Lâm nói thẳng: “Có điều, tôi có thể nói cho các anh biết là tương lai tập đoàn Bạch Thị chủ yếu kinh doanh về y dược.”


“Hiện giờ năm đại gia tộc đầu tư đều là vì chuẩn bị cho sau này.”

Gã nhân viên cầm đầu vẫn rất khinh thường: “Chỉ dựa vào đan dược của anh mà một viên một trăm triệu? Lừa đồ ngu hả? Người có thể lấy ra số tiền kia, không một ai là đồ ngu cả!”

“Là do các anh không biết năng lực của Diệp thần y!" Hoa Quốc Đống không nhịn được nói: “Diệp thần y thật sự là một bậc thầy y học quốc gia, có khả năng cứu sống người chết, đan dược do anh ấy luyện ra, tương lai chắc chắn là cung không đủ cầu!”

“Hừ, tuy rằng chúng tôi không hiểu, nhưng mà sẽ có người hiểu.” Gã nhân viên cầm đầu nói: “Anh nói đan dược của anh là vô giá, đúng không? Anh có dám để cho chúng tôi lấy về, đi giao cho bác sĩ của bệnh viện trung ương kiểm tra hay không?”

Bệnh viện trung ương là cơ quan quản lý y dược cao nhất cả nước. Bác sĩ cũng là bậc thầy y học quốc gia tiếng tăm lừng lẫy.

Ví dụ như Lưu Văn Cảnh mà họ từng gặp, ông ta chính là bác sĩ có tên trong danh sách của bệnh viện trung ương.

“Có gì không dám chứ?” Diệp Lâm nói: “Có điều, nếu sau khi kiểm tra xong, đan dược bị hỏng, không thể trả nguyên lại cho tôi, thì các người phải bồi thường gấp mười lần.”

Gã nhân viên nghe vậy thì thâm nghĩ thằng nhãi kia đúng là nói mạnh miệng, thậm chí có chút không biết tốt xấu.

Phải biết rằng có rất nhiều người ao ước được bác sĩ của bệnh viện trung ương tán thành.


Thế mà thằng nhãi này lại dám tống tiền ngược lại?

“Lấy đan dược đi kiểm tra, thế nào cũng sẽ bị hỏng thôi!” Có một gã nhân viên không nhịn được nói: “Tôi thấy là anh đang cố đổi trắng thay đen!”

“Nếu kết quả kiểm tra là đan dược của anh không hề có giá trị, thì liệu anh có lấy cớ là vì đan dược hỏng rồi nên mới không kiểm tra ra hiệu quả?”

Nghe vậy, Diệp Lâm không chút để ý mà cười đáp: “Đan dược của tôi đấy hả, dù có chia thành nhiều mảnh nhỏ, thì mảnh nào cũng có hiệu quả tương ứng. Có điều, nếu gom lại thành một viên thì sẽ có hiệu quả sống thêm mười năm”

“Nếu thật sự thần kỳ như anh nói thì chúng tôi càng nên mang về kiểm tra.

Gã nhân viên cầm đầu cất đan dược, rồi nói thêm: “Trước khi có kết quả, công ty các anh phải tạm dừng buôn bán, cổ phiếu đã thu mua cũng mất hết giá trị.”

Cái gì?

Nghe vậy, mọi người đều giật mình.

Nhất là Diệp Lâm, anh nhíu chặt mày lại.

Anh có thể miễn cưỡng tiếp thu chuyện tạm dừng buôn bán, dù sao hiện giờ công ty chỉ mới ở giai đoạn đầu, cái gì cũng chưa có.

Nhưng nếu cổ phiếu đã thu mua mất hết giá trị, thì mọi toan tính trong khoảng thời gian này của mình đều thất bại hoàn toàn, giống như hoa trong gương trăng trong nước?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi