CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Tuy rằng con rắn khổng lồ đã thay đổi rất nhiều, nhưng đối với một người bạn thân như Liễu Như Yên thì mọi thứ vẫn còn như cũ.

“Tôi… tôi thấy Tiên Nhi, không nhịn được đi tìm em ấy tâm sự!” Liễu Như Yên yếu ớt giải thích một câu, sợ Diệp Lâm hiểu lầm mình.

Rốt cuộc thì hiện giờ con rắn khống lồ đã không còn bị khống chế bởi nhà họ Liễu nữa, mà đã trở thành chiến sủng của Diệp Lâm.

Cò ta từng làm chủ nhân, lại đi gặp lén, thậm chí còn dụ dỗ nó chạy trốn, trông có vẻ không ổn chút nào.

“Không sao.” Diệp Lâm cảm thấy không sao cả: “Nếu thích thì sau này ở lại đây đi.”

“Hả?” Nghe vậy, Liễu Như Yên sửng sốt rồi có chút sợ hãi giải thích: “Diệp tiên sinh, anh đừng hiếu lầm, tôi không có ý định giành Tiên Nhi với anh.”

Liễu Như Yên sợ hãi Diệp Lâm chỉ là nói mát.

“Tôi nói thật.” Diệp Lâm quyết định: “Tôi định để nó ở lại đây.”


“Yến Kinh rất nhỏ, nơi tôi sống nó ở không tiện.”

“Vậy nên tôi định đế nó ở lại nơi có diện tích rộng lớn là Phụng Thiên, Trường Bạch, để tiện cho

nó trưởng thành và tu luyện.”

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn nữa là khi vóc dáng của nó càng ngày càng khổng lồ, Diệp Lâm đã sắp nuôi không nổi nó.

Bình thường luyện chế đan dược còn chưa đủ cho nó ăn.

Núi Trường Bạch là kho dược liệu thiên nhiên. Hơn nữa, có thể dùng xưởng dược nhà họ Trương mở riêng một dây chuyền sản xuất cung cấp đan dược tu luyện cho nó trong tương lai, chắc là không thành vấn đề.

“Thật sao?” Liễu Như Yên nghe xong tính toán của Diệp Lâm thì vui vẻ nói: “Vậy là tôi có thể tiếp tục nuôi nó hả?”

“ừ. Sau này giao nó cho cô!” Diệp Lâm nói với Liễu Như Yên: “Năm gia tộc thần bí cũng giao cho cô quản lý luôn.”

Tuy rằng hiện giờ Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi đều quy thuận Diệp Lâm, nhưng mà Diệp Lâm vẫn cần nâng đỡ một người bên trong bọn họ có lòng trung thành với mình để quản lý.

Nhà họ Hồ và nhà họ Khôi tất nhiên là không cần phải nói. Hai nhà bọn họ đã bị mình giết sợ hãi, cho dù là quy thuận thì cũng khó tránh lòng mang thù hận, không thể dễ dàng tin tưởng được.

Hoàng Tam Gia không kiên định với lập

trường, càng thêm không dễ dàng tin tưởng.

Người nhà họ Bạch thì đang phụ trách bên xưởng dược.

Diệp Lâm nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thiếu nữ nhà họ Liễu ở ngay trước mắt là có thể tin tưởng.


Rốt cuộc thì lúc mình và nhà họ Trương kết thù, cô ta có thể tốt bụng chạy tới nhắc nhở mình một câu.

Một việc thiện khi ấy khiến Diệp Lâm nhớ kỹ Liễu Như Yên.

Vậy nên anh cũng yên tâm mà giao năm đại tộc cho Liễu Như Yên quản lý.

“Sau này cô chính là người đứng đầu năm tộc.” Diệp Lâm nói: “Cô có con rắn giúp đỡ. Nếu ai dám cãi lời cô hoặc coi thường cô trẻ tuổi, thì cô làm cho nó nuốt bọn họ.”

“Rít!” Dường như là nghe hiểu lời nói của Diệp Lâm, con rắn khống lồ đúng lúc mà rít lên một tiếng.

Dưới sự chỉ dạy của Diệp Lâm, con rắn đã sớm thay da đổi thịt, thực lực mạnh hơn trước rất nhiều.

Cho dù là năm tộc hợp tác thì cũng chưa chắc có thể thắng được con quái vật kia.

“Tôi… có thể làm được hả?” Liễu Như Yên có

chút không dám tin rằng mới trong một đêm mà mình sắp trở thành thủ lĩnh nắm quyền năm tộc.


Hiện nay nhà họ Trương đối chủ, nội bộ năm tộc cũng rửa sạch một lần, đang có rất nhiều người theo dõi vị trí thủ lĩnh, nếu Diệp Lâm không chọn ra người thì đợi khi xong việc, bọn họ cũng sẽ lựa chọn một người thích hợp.

Nếu để bọn họ lựa chọn thì làm sao cũng không đến lượt người trẻ tuổi như Liễu Như Yên.

“Tôi nói được là được. Ngày mai tôi sẽ tuyên bố với bọn họ.”

Diệp Lâm nói: “Tôi sẽ cho cô một phương thuốc, bảo nhà họ Bạch chuyên luyện riêng đế nuôi nấng đại xà.”

“Về phần mọi chuyện lớn nhỏ trong năm tộc, tất cả đều giao cho cô quyết định.”

“Lúc cô khống chế đại xà, cô đồng thời phải âm thầm bảo vệ xưởng dược Tế Thế Đường.”

Thấy Diệp Lâm tin tưởng chính mình, và chính mình có thế một lần nữa ở bên người bạn chơi từ bé là đại xà, Liễu Như Yên rất vui vẻ mà nhận lệnh.

“Cảm ơn Diệp tiên sinh đề bạt. Tôi nhất định sẽ không làm Diệp tiên sinh thất vọng.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi