CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Nghiêm Bất Khí có nằm mơ cũng không ngờ rằng một tên vũ phu như Diệp Lâm cũng có thể học đòi văn vẻ, giỏi về đánh đàn!

Thật ra thì Nghiêm Bất Khí sở trường nhất là dương cầm, lấy được giấy chứng nhận cấp mười khi mới chỉ mười tuổi.

Lúc nãy anh ta chọn chơi đàn cố là vì anh ta vừa lúc có được một bản nhạc mới, muốn đàn để khoe ra, nào ngờ lại lật xe.

Nghiêm Bất Khí thấy Diệp Lâm tinh thông đàn cổ, tài nghệ hơn người, liền đoán chắc rằng Diệp Lâm không biết chơi dương cầm.

Tuy rằng đàn cố và dương cầm đều là đàn, nhung cách đánh đàn lại cực kì khác nhau.

Thấy Nghiêm Bất Khí không chịu thua, còn muốn tiếp tục so đàn dương cầm, mọi người đều nảy sinh lòng khinh thường, hình tượng tài tử của anh ta trong cảm nhận của mọi người có phần tan vỡ.

Ngay cả ông nội Nghiêm Kỳ Học của Nghiêm Bất Khí cũng lắc đầu, cảm thấy có chút thất vọng về yêu cầu vô lý của cháu trai.

Có điều, Nghiêm Kỳ Học cũng không ngăn cản, mà tiếp tục tò mò nhìn về phía Diệp Lâm, không biết Diệp Lâm sẽ xử lý như thế nào.

“Nghiêm thiếu, không phải là anh nói mình sẽ không thua sao? Sao bây giờ thua rồi mà không chịu vậy?” Lúc này, Hoàng Tiềm không nhịn được lên tiếng châm chọc. Người ta không dám nói, anh ta dám nói: “Đúng là mất mặt nha!”

“Sư phụ, đừng so với anh ta nữa!” Hoa Quốc Đống lên tiếng: “So đấu cầm kỳ thư họa, anh đã thắng ván thứ nhất là cầm rồi.”

ở trong mắt Hoa Quốc Đống, sư phụ chắc chắn sẽ thắng phần thi “thư”, cộng thêm đã thắng phần thi “cầm”, vậy thì cho dù sư phụ không hiểu về hai loại còn lại, ít nhất cũng sẽ hòa nhau.


Lại nói, có thể so hòa với tiểu thiếu gia nhà họ Nghiêm có tiếng là tài tử hàng đầu Phụng Thiên, thật ra thì có thể coi như là thắng rồi.

“Được thôi!” Đối mặt với sự khiêu chiến của Nghiêm Bất Khí, Diệp Lâm rất là bình tĩnh.

Rốt cuộc thì anh có một vị sư phụ là cầm Ma, vậy nên anh tinh thông hơn một nghìn loại nhạc cụ trên thế gian.

Dù là so đấu nhạc cụ nào thì anh cũng có thể chơi đến cùng được.

“Hay lắm!” Nghe vậy, Nghiêm Bất Khí cực kì vui mừng, sốt ruột ngồi xuống trước dương cầm, dường như là sợ Diệp Lâm đối ý vậy.

Anh ta thuận tay lật xem nhạc phố, ánh mắt

chợt sáng lên, sau đó cười âm hiểm: “Vậy thì chúng ta so đàn bài ‘Dã Phong Phi Vũ’ của Maksim đi!”

Dứt lời, Nghiêm Bất Khí không chờ Diệp Lâm trả lời, đã tự mình bắt đầu đàn, định đàn trước rồi nói sau.

Ngay sau đó, mười ngón tay của Nghiêm Bất Khí dường như đang nhảy múa trên phím đàn, tiếng nhạc hay tuyệt vang lên từ đầu ngón tay.

Bầu không khí tại hiện trường thay đối, chỗ nào cũng tràn đầy vui tươi.

Dã Phong Phi Vũ là một bài nhạc vui tươi, đồng thời là một trong những bài nhạc khó nhất và nhanh nhất trên thế giới.

Đây chính là nguyên nhân mà Nghiêm Bất Khí lựa chọn nó. Một là vì khoe kỹ năng đàn, hai là vì làm khó dễ Diệp Lâm.

Người bình thường không thể nào khống chế được một bài nhạc nhanh đến thế.

Bản nhạc vang lên phân nửa, tốc độ đánh đàn của Nghiêm Bất Khí cũng càng lúc càng nhanh.

Trong nhất thời, mọi người đều cảm thấy hơi choáng váng, dường như có ba bàn tay đang đánh các phím đàn, thật sự là vô cùng kỳ diệu.

Một kỹ năng đàn khiến người ta phải cảm

thán!

Lúc Nghiêm Bất Khí đánh một phím đàn cuối cùng, đàn dương cầm bỗng nhiên rung lên, một sợi khói trắng bay ra từ trong hộp đàn.


Dường như đàn dương cầm đã quá sức khi chơi xong bản nhạc lúc nãy, đế bây giờ hỏng luôn rồi.

Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Tuy rằng hành vi không chịu nhận thua vừa ròi của Nghiêm Bất Khí có chút mất mặt, nhưng khi anh ta đàn xong một bản nhạc dương cầm, mọi người ở đây đều lại tôn trọng anh ta.

“Tuyệt vời! Không hố là cậu Nghiêm! Đàn dương cầm cũng đàn hay đến thế! Đúng là có phong thái của bậc thầy dương cầm!”

Mọi người khen ngợi hết lời về bản nhạc dương cầm mà Nghiêm Bất Khí vừa đàn xong.

Ngay cả Nghiêm Kỳ Học cũng dễ chịu hơn một chút, âm thầm gật đầu, cho rằng cháu trai hòa lại một ván.

Ông ta đánh giá trong lòng: Tuy rằng Diệp Lâm đàn đàn cố cực kì tuyệt vời, nhưng mà cháu trai mình đánh đàn dương cầm cũng có phong thái bậc thầy. Hai người xem như là hòa nhau.

Lúc này, Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm

nhìn nhau, không nhịn được nuốt nước bọt.

“Anh ta chắc chắn là cổ ý!” Hoàng Tiềm giận dữ nói: “Cố ý lựa chọn một bản nhạc nhanh đế gây khó xử cho Long Vương đại nhân!”

“Nếu đàn cùng một bản nhạc thì chắc là sư phụ không đàn nhanh được như anh ta…” Hoa Quốc Đống cũng lắc đầu.

Khách khứa và người nhà họ Trương ở hiện trường đều không tin rằng Diệp Lâm có thế vượt qua trình độ dương cầm của Nghiêm Bất Khí.

Lúc này, có người không nhịn được hô lên: “Bắt tay làm hòa đi!”


Có điều, Nghiêm Bất Khí lại dùng dáng vẻ kẻ thắng cuộc nhìn về phía Diệp Lâm, khiêu khích: “Đến lượt anh!”

Thấy vậy, Diệp Lâm mỉm cười, hiến nhiên là cũng biết đổi phương cổ ý lựa chọn một bản nhạc nhanh đế làm khó dề mình.

Lão hổ không phát uy, liền coi là mèo bệnh hả?

Được lắm! Nếu muốn so nhanh, vậy tôi sẽ để cho anh thấy cái gì mới thật sự là nhanh!

Ngay sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Lâm chắp tay sau lưng, đi tới trước dương cầm, từ từ ngồi xuống.

Hiện trường trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều không ngờ rằng Diệp Lâm dám so đấu dương cầm!

Chẳng lẽ là anh cũng có kỹ năng đàn tốt về dương cầm giống như là đàn cố hay sao?

“Mời đàn Dã Phong Phi Vũ!” Nghiêm Bất Khí cười lạnh một tiếng, chắc chắn rằng Diệp Lâm chỉ đang làm ra vẻ, chứ không thể nào đạt được tới trình độ của mình.

Lúc này, Diệp Lâm đặt một tay trên đầu gối, một tay khác thì từ từ nâng lên, bình tĩnh nói: “Bản nhạc chậm thế kia, tôi chỉ đàn bằng một tay là đủ rồi!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi