CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Cầm, kỳ, thi, họa, phần thi thứ hai… Cờ!

Một võ sĩ như Diệp Lâm có thể chơi piano đã là điều bất ngờ rồi, Nghiêm Bất Khí không tin anh có hiểu biết gì nhiều về cờ?

Nhạc cụ chẳng qua cũng chỉ là luyện nhiều quen tay.

Còn cờ mới là cuộc tranh tài thực sự của trí tuệ!

Nghiêm Bất Khí cực kỳ tài năng và thông minh, dù so sánh thế nào đi chăng nữa, trí thông minh của anh ta chắc chắn mạnh hơn người luyện võ rất nhiều.

Đặc biệt là thành tích cờ vây của anh ta đã đạt đến chín đẳng ngay từ khi mới mười lăm tuổi, thậm chí có thế cạnh tranh với những kỳ thủ của các nước lớn mà không hề lép vế.

Nếu là cờ vây, Nghiêm Bất Khí tin chắc mình không thế thua được!

Đương nhiên, nếu đối phương lựa chọn cờ vua hay cờ tướng thì Nghiêm Bất Khí cũng có thể ứng phó được.

“Anh muốn chơi loại cờ nào?” Diệp Lâm bình tĩnh hỏi, để cho anh ta lựa chọn.


“Anh có chắc chắn là đế tôi chọn không?” Nghiêm Bất Khí nhướng mày, khẽ nhếch môi: “Tôi

là kỳ thủ cờ vây chín đẳng! Nếu tôi chọn cờ vây, anh có ứng chiến không?”

“Được! Vậy chúng ta sẽ chơi cờ vây!” Diệp Lâm lập tức đồng ý.

Nghiêm Bất Khí giật mình, lặp lại lần nữa: “Anh không nghe thấy sao? Tôi là kỳ thủ cờ vây chín đẳng! Anh có chắc chắn muốn thi đấu cờ vây với tôi không!”

“Cứ thi đấu cái gì anh giỏi nhất đi.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tránh lát nữa thua anh lại không thừa nhận.”

“Anh!” Nghiêm Bất Khí tức đến hộc máu, chẳng lẽ người này cho rằng cái danh hiệu cờ vây chín đẳng của anh ta chỉ là vật trang trí thôi sao?

“Đúng là không biết tự lượng sức mình, anh đang ở cấp độ cờ vây nào rồi?” Thấy Diệp Lâm bình tĩnh như vậy, Nghiêm Bất Khí không khỏi có phần lo lắng, nếu đối thủ cũng chín đẳng thì sao?

Mặc dù khả năng này cực kỳ thấp!

“Tôi?” Diệp Lâm lắc đầu nói: “Tôi không có cấp bậc.”


“Không có cấp bậc?” Nghiêm Bất Khí lại lần nữa sửng sốt: “Anh không có cấp bậc mà lại dám đấu với chín đẳng như tôi? Anh điên rồi sao?”

Diệp Lâm cười nhạt, nói: “Ai quy định không có cấp bậc thì không thể chơi cờ? Hôm nay, tôi,

người không có cấp bậc sẽ đánh bại một người chín đẳng là anh!”

Nghe vậy, khóe miệng Nghiêm Bất Khí lại co giật: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!”

Nếu một kỳ thủ cờ vây chín đẳng thua một người mới bắt đầu không có cấp bậc gì, vậy thì thà chết cho rồi.

Diệp Lâm chỉ cười không nói gì.

Dù không có cấp bậc nhưng anh cũng có sư phụ chỉ dạy!

Sư phụ thứ tám mươi bảy của anh là một cựu kiện tướng cờ vây đã vô địch giải đấu cờ váy quốc tế lần thứ mười hai. Nếu không vào tù thì ông ấy vẫn có thể tiếp tục đạt quán quân.

Thế cờ quỷ cốc do ông ấy tự sáng tạo giống như một tấm lưới, không ai có thế phá vỡ.

Sau này, để học được thế cờ quỷ cốc này, Nhật Bản đã đặc biệt phái một kỳ thủ xinh đẹp tới, dùng mỹ nhân kế để tiếp cận kiện tướng cờ vua.

Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cao thủ cờ vây một thời cũng không tránh khỏi, thậm chí còn theo người đẹp đến Nhật Bản.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi