CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cả đại sảnh ỉm lặng như tờ! Sau đó lại giống như núi lửa phun trào, đám đông kích động, hò hét chửi bới.

■’Con mẹ nó! Thằng nhãỉ này thật kiêu ngạo! Dám bảo Hắc Long Vương xuống gặp nó sao?”

“Nó cho rằng nó có Long Vương Lệnh thì nó thật sự là Long Vương mới sao?”

“Xem ra nó còn chưa rõ về tình huống của bản thân đêm nay lắm!”

Người ở trên ghế Hắc Long cũng từ từ đứng dậy, thân hình gã cao 1,9 mét trông giống như một tòa tháp sắt sừng sững sừng sững giữa trời đất.

“Thú vị!”

“Chỉ là một đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Diệp mà dám ra mặt trước mặt tôi!”

“Thôi bỏ đỉ, coi như là nể mặt Long Vương Lệnh, tôi sẽ đi xuống đó một chuyết!”

Vừa nói, sắc mặt Hắc Long liền tối sầm, khóe miệng cong lên nở nụ cười lạnh lùng.

Khi gã bước về phía trước một bước, trên mặt đất để lại một vết hằn sâu.


Hiển nhiên, nếu để Hắc Long Vương đích thân đỉ gặp, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

■’Sư phụ!”

Lúc này, một người khác dưới quyền gã lại chủ động xin đi thay.

“Thằng nhóc đó kiêu ngạo không xem ai ra gì, sư phụ, ngài cần gì phải coi trọng nó?”

“Chờ con xuống đánh gãy chân thằng nhãi kia, bắt nó lên đây!”

Hắc Long Vương nhìn kỹ hơn, thấy người yêu cầu đi thay không ai khác chính là một trong bốn vị Ma Vương dưới quyền gã – biệt danh là Hỗn Thế Ma Vương, cũng là đệ tử của gã.

Những người khác cũng nói theo: “Đúng vậy, chút chuyện nhỏ này cần gì Hắc Long Vương ngài phải đích thân làm?”

“Hỗn Thế Ma Vương, ngài có muốn chúng tôi đì cùng không?”

Hỗn Thế Ma Vương lắc đầu, mỉm cười tự tin nói: “Đối phó với một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, cần gì phải cần người giúp? Nếu như không phải trên người cậu ta có Long Vương

Lệnh thì tùy tiện phái một một hai người xuống tống cổ cậu ta đi từ lâu rồi!”

“Mọi người hãy đợi ở đây, cho tôi năm phút!1′


Lúc này, tên đầu trọc ngày đó bắt cóc Triệu Uyển Đình và đánh nhau với Diệp Lâm đứng lên nhắc nhở: “Hỗn Thế Ma Vương, ngài cũng đừng coi thường kẻ địch. Thằng nhóc kia vẫn có chút bản lĩnh đây.”

Dù sao, gã đầu trọc này có thể coi là người có năng lực nhất dưới trướng Hắc Long, thế mà hắn ta thậm chí còn không thể tiếp được một chiêu của Diệp Lâm.

“Hừ! Đó là bởi vì mày là một tên phế vật!” Hỗn Thế Ma Vương khinh thường nói: “Mày có thể so được với tao sao!”

Nói xong, Hỗn Thế Ma Vương quay người bước đỉ.

“Mẹ kiếp, lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ sói!” Tên đầu trọc tức giận ngồi xuống, hắn ta nắm chặt hai tay: “Tao ngược lại muốn xem xem mày làm sao bắt được người!”

Sau khỉ Hỗn Thế Ma Vương xuống Lâu bắt người, đại sảnh tầng trên bắt đầu trở lại bầu không khí náo nhiệt vốn có.

“Hắc Long Vương, mau ngồi xuống!”

“Ha… Có phải tôi nên sửa miệng, kêu ngài một tiếng Long Vương đại nhân không nhỉ?”

“Ha ha, đợi lát nữa bắt được thằng nhãi kia, lấy lại Long Vương Lệnh, ngài sẽ thực sự là một Hắc Long Vương danh xứng với thực!”

Lúc này, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài hiền lành ở một bên cười nịnh nọt nói.

Người này tên là Tô Cửu Xuyên, ông ta là người của nhà họ Tô – Một trong mười gia tộc quyền lực nhất Yến Kinh.

Sau khỉ tách ra khỏi nhà họ Bạch, quặng mỏ năng lượng do nhà họ Tô kinh doanh phát triển không ngừng, họ cũng thường xuyên hợp tác và có mối liên hệ chặt chẽ với các thế lực ngầm.

Nhà họ Tô nghiêm nhiên trở thành Kim Chủ và cũng là vị khách quý sau lưng của Hắc Long Vương.

Cả hai bên, một bên cung tiền và một bên cung người, hợp tác với nhau làm việc xấu.

“Ha ha, ông chủ Tô, đành mượn cát ngôn của ông vậy!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi