CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Âm thanh của cái tát chói tai vang vọng khắp toàn trường.

Cái tát này không chỉ khiến Tô Triết choáng váng mà còn khiến những vị khách khác trong nhà hàng cũng trợn mắt há hốc mồm không thể tin được.

Tất cả những người vừa cười nhạo Diệp Lâm không biết tự lượng sức mình, muốn xem anh bị chế nhạo đều. không ngờ rằng khi ông chủ Tô đến, thật sự đã đại nghĩa diệt thân, tóm lấy con trai mình đánh một trận.

"Sao còn không nhanh chóng xin lỗi ngài Diệp đi?"

Tô Cửu Xuyên lại mắng đứa con trai đang ngơ ngác của mình.

"Hả? Vâng... Vâng..."

Khi Tô Triết phản ứng lại, anh ta gần như khóc không ra nước mắt.

Lúc này mới hiểu rõ, hoá ra Diệp Lâm chính là Long Vương thế giới ngầm trong miệng cha anh ta?

Nếu biết sẽ phạm phải sai lầm lớn như vậy thì anh ta đã không đến.

Hai cha con vốn dĩ muốn nịnh nọt nhưng cuối cùng lại tự bê đá đập chân mình.

"Thực xin lỗi, ngài Diệp... Tôi có mắt không tròng. Tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, xin hãy tha thứ cho tôi lần này."


Dưới sự ép buộc của cha mình và áp lực của hiện trường, Tô Triết chỉ có thể cúi mặt xin lỗi Diệp Lâm.

Cảnh tượng này như tát vào mặt gần như tất cả những người có mặt ở đây.

Ngoại trừ Diệp Lâm, có lẽ không ai có thể nghĩ đến kết cục cuối cùng lại là Tô Triết phải cúi đầu thừa nhận sai lầm.

"Ha ha, vừa rồi không phải cậu uy hiếp tôi không có chỗ đứng ở Yến Kinh sao?" Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng.

Tô Triết sợ đến mức run rẩy, hèn mọn nói: "Không có... Là tôi nói bậy... Mong anh Diệp rộng lượng, đừng chấp nhặt với tôi.

Nói xong, Tô Triết lại quay sang em họ xin giúp đỡ.

"Em họ Susan, em và ngài Diệp quen nhau, xin em giúp anh cầu xin một chút..."

Susan giật mình, cô còn chưa phục hồi lại tinh thân trong nỗi khiếp sợ ban nãy đây.

Tuy nhiên, lần đầu tiên thấy người anh họ trịch thượng Tô Triết của mình, ngày thường luôn phớt lờ gia đình mình lại phá lệ quay sang mình cầu xin giúp đỡ. Chuyện này cũng khiến Susan không biết làm sao.

Trong lúc nhất thời, không biết phải mở miệng thế nào.

"Ngài Diệp..." Tô Cửu Xuyên cười khổ: "Việc này tôi cũng có trách nhiệm."


"Là tôi tự quyết định, muốn con trai tôi đến mời rượu ngài một lần. Không ngờ lại nảy sinh hiểu lầm như vậy."

Diệp Lâm gật đầu nói: "Ông chủ Tô, hôm nay tôi nể mặt ông. Hơn nữa, các người và Susan bạn tôi là người nhà, tôi có thể không làm khó cậu ta."

"Nhưng tôi không muốn gặp lại người này nữa." Diệp Lâm cuối cùng nói: "Đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm."

Tô Cửu Xuyên hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Lâm, lập tức sắp xếp: "Trở về thu dọn đồ đạc rời khỏi Yến Kinh trong đêm. Nếu ngày nào ngài Diệp chưa hết tức thì mày cũng không cần phải quay lại nữa."

"Cha?" Tô Triết kinh hãi, không biết cha mình đang nói đùa hay là nghiêm túc?

"Không nghe thấy sao? Ngài Diệp không muốn gặp. lại mày đấy!" Tô Cửu Xuyên nhấn mạnh: "Muốn chết hay là cút đi?"

Tô Cửu Xuyên không dám nghỉ ngờ việc chọc giận ngài Diệp chỉ có một con đường chết.

Lúc này Tô Triết mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh ta ngập ngừng một chút rồi nói: "Con cút... Con cút ngay..."

Nói xong, Tô Triết vội vàng chạy ra khỏi nhà hàng.

"Ngài Diệp, chúng tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa." Tô Cửu Xuyên và Hắc Long cũng cúi đâu khom lưng nói: "Chúc hai vị dùng bữa vui vẻ."

Cuộc xung đột ngắn ngủi đã kết thúc như vậy.

Nhưng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

“Đó thực sự là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp. sao?”

"Không phải ông chủ Tô nhận nhầm người chứ?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi