CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Lúc này hai tay Susan khoanh trước ngực, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy cảnh giác và sợ hãi, dưới đôi mắt xinh đẹp vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt chưa lau khô.

Bộ dạng đáng thương nhu nhược này không những không khiến những người này thông cảm mà còn khơi dậy rất nhiều ham muốn chiếm hữu của họ hơn.

"Thật ra hôm xem mắt đó, tao đã định chuốc say mày, cũng đã đặt phòng riêng ở khách sạn rồi."

Đôi mắt của Tạ thiếu gia sáng lên, anh ta cởi áo vứt ra một bên tiến từng bước một đến gần.

"Tối nay, mày không thể chạy trốn được nữa! Mày là của tao!"

Susan sợ đến mức vừa hét chói tai vừa lùi lại: "Đồ súc sinh, đừng đến đây! Cha tôi cũng là người của chính phủ. Ông ấy sẽ không buông tha cho các người! Không cần!"

Ngay khi Tạ thiếu gia như lang như hổ lao vào. Susan.

Rầm!

Phía sau truyền đến một tiếng vang lớn!

Chỉ thấy một chiếc taxi giống như được chắp cánh lao lên tầng hai, phá hỏng cánh cửa sắt lớn của căn phòng bỏ hoang.

"Cái quái gì vậy?"

Đám người Tạ thiếu gia quay lại, khi nhìn thấy chiếc xe taxi thì lập tức kinh hoảng biến sắc.

Mẹ kiếp, đây là tầng hai. Làm sao chiếc taxi này đến được đây?


Loảng xoảng!

Lại một tiếng vang lớn! Cửa xe bị người nào đó đá tung ra.

Ngay sau đó, một người bước xuống khỏi taxi.

"Là mày?"

Tạ thiếu gia nhìn thấy người này, ánh mắt đột nhiên bốc lửa.

Chính là thứ gọi là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt! "Diệp Lâm?" Khi Susan nhìn thấy Diệp Lâm bước xuống taxi như thể một vị thần từ trên trời rơi xuống thì không thể nhịn được nữa, cô ấy che miệng vừa khóc vừa cười rộ lên...

"Tôi biết... cậu nhất định sẽ đến cứu tôi..."

Lúc này, Tạ thiếu gia đã tức giận quay người chỉ tay vào Diệp Lâm.

"Thằng nhãi kia! Ngày đó chính là mày phá hỏng việc. tốt của tao, mày dám đánh tao! Nếu như nhà họ Triệu không ủng hộ mày thì tao đã giết mày từ lâu rồi!"

"Hôm nay mày còn dám đến phá hoại việc tốt của tao à? Đúng là tìm chết mài!"

Nói xong, Tạ thiếu gia ra lệnh cho anh em bên cạnh mình: "Lên! Bắt nó!"

"Mày còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Được rồi, lát nữa tao sẽ để mày đứng sang một bên trơ mắt nhìn!"

Ở trong mắt của Tạ thiếu gia thì bên bọn họ có năm người đàn ông, đối phó với một kẻ hèn như Diệp Lâm là chuyện cực kỳ dễ dàng.


Nhưng giây tiếp theo, bốn gã kia còn chưa đến gần đã bị Diệp Lâm tát một cái bay đi. Tên nào tên nấy như bùn đám bùn lầy, nặng nề dính vào tường, sống chết không rõ.

"Hít!"

Nhìn thấy tình huống này, Tạ thiếu gia không khỏi hít

một hơi khí lạnh, dường như không thể tin vào hai mắt mình.

Đây là năm người lớn sống sờ sờ đấy!

Bị ném đi như thế mà vẫn nằm trên tường không ngã xuống là sao?

Sao một người bình thường có thể làm thế được chứ?

"Mày... mày là người hay ma?”

Tạ thiếu gia đã sợ hãi đến mức run rẩy toàn thân, từng bước lùi lại phía sau.

Anh ta từng bước một đến gần cửa sổ, có ý đồ nhảy khỏi cửa sổ bỏ chạy.

Trong chớp mắt, Diệp Lâm như một bóng ma đến gần cửa sổ đó.

"Là mày đang tìm chết!"

Nếu tên này dám đến tìm anh báo thù, có lẽ còn có thể tha mạng chó của anh ta.

Nhưng anh ta ngàn vạn lần không nên, không nên chạm vào Susan.

Diệp Lâm dùng một tay tóm lấy cổ họng của Tạ thiếu gia.

Một tay rút con dao găm từ thắt lưng ra.

"Không... đừng... Tạ thiếu gia gian nan nặn ra mấy chữ: "Đừng giết tôi..."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi