CUỒNG LUYẾN PHARAOH VƯƠNG

Trong cung yên tĩnh, Khải Nhạc ngồi một mình bên cạnh hồ nước, tâm tình nặng nề.

Bóng dáng Khải Nhạc cô tịch, mông lung. Có chút gió thổi qua, mép váy màu trắng lay nhẹ trong gió. (Rim: Giống như cái váy nhưng không phải váy của nữ đâu nghe)

Baker chậm rãi đi đến đằng sau Khải Nhạc.

Khải Nhạc nghiêng đầu, hiển nhiên đã phát giác được có người tới gần, nhưng cậu vẫn ngồi bất động không thèm lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn người kia đi đến.

“Nghe nói ngày hôm qua ngài cùng Pharaoh đi giám sát, kết quả ngài ấy hạ lệnh giết rất nhiều người đúng không?” Baker phá vỡ không khí yên tĩnh, nhưng Khải Nhạc vờ như không nghe thấy chuyện Baker vừa nói.

Khải Nhạc không để ý đến Baker, chỉ sững sờ nhìn chòng chọc mặt hồ.

“Không muốn nói chuyện sao?” Baker khẽ thở dài một tiếng. "Kỳ thật ngài không cần phải tự trách bản thân, những nô lệ kia, cho dù không bị ném xuống Sông Nile, dựa theo lẽ thường cũng không sống cho tới hôm nay.”



”Pharaoh hôm nay tâm tình không được tốt! Ngài đối với ngài ấy hờ hững như vậy cũng không hay đâu!” Baker cảm thán nói: “Theo tính cách duy ngã độc tôn của ngài ấy, có thể dễ dàng tha thứ cho ngài đến độ này, ngài đã rất may mắn rồi.”



Hờ hững? Từ ngày hôm qua trở về đến bây giờ, cậu căn bản còn chưa nhìn thấy mặt Oropesa Seth. Bất quá y nói cũng không sai, cho dù gặp được, cậu cũng không đếm xỉa tới hắn, Khải Nhạc âm thầm nghĩ.

Không biết lặng yên lặng bao lâu, Khải Nhạc cuối cùng thấp giọng nói: “Sau này điều gì tôi cũng không quan tâm đến, tôi chỉ quan tâm duy nhất một chuyện chính là tôi đến khi nào mới có thể trở về?”

“Điều này tôi không thể cam đoan với ngài.”

“Anh đến cùng là đang nghĩ cái gì?” Khải Nhạc quay đầu nhìn y, tiếp tục nói: “Anh đến cùng muốn tôi làm cái gì? Tại sao lại là tôi?”

“Tôi là trưởng tế ti Ai Cập, có trách nhiệm phụ tá Pharaoh, giữ gìn Ai Cập phồn thịnh. Ngài là phúc tinh của Oropesa Seth, là người mà toàn dân Ai Cập đặt hi vọng, cho nên…”

“Cho nên tôi trở thành con cờ của các người, đúng không?” Khải Nhạc giận dữ, cắt ngang lời Baker…, gầm nhẹ nói: “Vớ vẩn! Nhảm nhí!”

“Mặc kệ ngài nghĩ gì, mọi người ở Ai Cập đều thấy ngài từ trên trời rơi xuống họ cho rằng ngài là Thần Mặt Trăng, Oropesa Seth đã chuẩn bị tốt hết tất cả rồi, ngày mai sẽ là ngày tổ chức nghi thức, ngài ấy sẽ đứng trước toàn bộ người dân Ai Cập tuyên bố ngài chính là Khải Hoành Tư!” Baker ôn hòa nói, Khải Nhạc tức giận.

“Ha ha, Khải Hoành Tư? Thần Mặt Trăng? Thật là vinh dự nha!” Khải Nhạc liếc mắt nhìn y, châm chọc nói: “Nói vậy tôi đây phải cảm kích anh đúng không?”

“Ngài không cần châm chọc tôi, tôi biết chuyện ngày hôm qua đối với ngài là đả kích rất lớn, nhưng mà ngài phải biết rằng, bây giờ là Vương Triều thứ tám, không phải thế kỷ hai mươi mốt, ở nơi này chuyện gì đã xảy ra đều bị lịch sử che dấu. Ngài chẳng qua bắt đắt dĩ bị đưa đến đây, ngài căn bản không có khả năng thay đổi bất kỳ điều gì, cho nên, ngài không cần phải để ý bất cứ chuyện gì, chỉ cần làm những điều mà tôi đã an bài, đạt yêu cầu của tôi, tôi tự nhiên sẽ đưa ngài trở về.” Baker khẩu khí bình tĩnh, không có bất kỳ chấn động nào, trong giọng nói không khỏi mang đến cảm giác áp bách.

“Tôi có thể hỏi anh một chuyện không? Baker.” Khải Nhạc yên lặng nhìn Baker.

“Ngài hỏi đi?” Baker có chút phòng bị.

“Anh không cần khẩn trương, anh thần thông quảng đại như thế, còn sợ tôi có thể làm gì anh sao?” Khải Nhạc có chút đùa cợt nói: “Tôi chỉ là muốn hỏi anh, tại sao anh một mực mặc áo choàng, còn che mặt? Chẳng lẽ tế tự đều ăn mặc thế này sao? Anh không biết nóng sao?” Một bộ y phục như vậy khoác lên cơ thể, buổi tối thì sẽ tốt hơn một chút, nếu là ban ngày, chẳng phải rất nóng sao?

Khải Nhạc phát giác được thân hình Baker cương nghị một chút, đợi một lúc cậu vẫn không nghe y trả lời, y tựa hồ không muốn trả lời.

Khải Nhạc cuối người muốn nhìn rõ mặt y được dấu trong áo choàng, Baker lại nghiêng đi.

“Được rồi, không trả lời cũng không sao cả!” Khải Nhạc kỳ thật cũng không phải thật sự muốn biết đáp án, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, y đã không muốn nói, cậu cũng không thèm để ý. Cậu chuẩn bị đứng dậy.

Bởi vì ngồi quá lâu, Khải Nhạc cảm giác chân đã run lên mất đi tri giác, vừa đứng lên cả người mất đi thăng bằng hướng về phía mặt hồ, xuất phát từ phản ứng tự nhiên, hai tay quơ quơ cuồng loạn trên không trung, cậu nghĩ phải nắm được vật gì đó.

“Ah ──!” Cậu nắm được cái gì đó, đáng tiếc vật này không vững chắc, cậu hét thảm một tiếng, vật bị nắm cũng bị cậu kéo vào trong nước.

“Bịch!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi