CUỒNG LUYẾN PHARAOH VƯƠNG

Đã qua thật lâu, lâu đến nỗi ngay cả bầu không khí trong phòng tựa hồ cũng muốn đông lại, trong lúc Oropesa Seth nhịn không được nữa định lên tiếng, thì Khải Nhạc ung dung mở miệng.

"Anh..."

Oropesa Seth hơi sững sờ, chuẩn bị tâm lý thật tốt đợi những lời cậu sắp nói.

"Anh... Là vì giúp tôi giải độc nên mới làm như thế đúng không?" Vượt quá dự liệu của hắn, Khải Nhạc chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt đã không còn trách móc nữa, trở nên bình tĩnh hơn, cậu nhàn nhạt hỏi.

"Đúng!" Bỏ qua tâm tư của chính mình, đây đúng là nguyên nhân duy nhất hắn làm như thế, Oropesa Seth kiên định trả lời.

"Đúng vậy sao?" Ngữ khí Khải Nhạc có chút do dự, nhưng dựa vào địa vị và tính cách của Oropesa Seth, hắn căn bản không có lí do gì để lừa cậu, nhưng loại phương pháp giải độc này cậu mới nghe lần đầu. "Nếu là như vậy, chúng ta xem như chuyện này chưa từng xảy ra đi!" Khải Nhạc nhàn nhạt nói.

Đối với một nam nhân bình thường mà nói, xảy ra chuyện như vậy đúng là một đả kích rất lớn. Nhưng đối với điều này, giống như chưa từng tồn tại, cậu ở chỗ này xảy ra bất cứ chuyện gì, đều bị sự ồn ào náo động của bụi đất bao phủ, không lưu lại một tia dấu vết.

Cậu tin rằng, một ngày nào đó, cậu sẽ trở lại thế giới hiện thực, đem toàn bộ những chuyện ở đây quên đi, mặc dù đôi lúc sẽ nhớ tới, cậu sẽ cho rằng chỉ là một giấc mơ mà thôi! Cho nên, cậu không muốn bị bất cứ điều gì ràng buộc ở đây cả, cũng có thể coi như... cậu sợ chết dưới tay của hắn đi!

"Không!" Oropesa Seth đột nhiên tiến lên cầm chặt tay Khải Nhạc, vẻ mặt bối rối.

"Không?" Khải Nhạc nhíu mày nói, vẻ mặt khó hiểu, muốn rút tay của mình về, lại bị Oropesa Seth nắm chặt.

"Khải! Chuyện này rõ ràng đã xảy ra, tại sao lại muốn quên? Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em." Oropesa Seth gấp gáp thổ lộ, vẻ mặt chắc nịch.

"Anh..." Hắn vừa nói cái gì? Chịu trách nhiệm? Hắn nói hắn sẽ chịu trách nhiệm với một nam nhân?

Thần sắc Oropesa Seth rất nghiêm túc cùng đôi mắt nóng bỏng, làm cho sóng lưng Khải Nhạc một tia phát lạnh, nói không nên lời..., chỉ có thể không thể tin được mà trừng lớn hai mắt. Hắn không phải sẽ...

Ông trời, xin ông đừng để cậu rơi vào đùa giỡn ác liệt này.

"Khải! Có lẽ nói ra em sẽ không tin, ta phát hiện hình như mình yêu em rồi. Ta không biết đây là cảm giác gì, chỉ biết là lúc nhìn thấy em ta rất vui vẻ, không dám nghĩ tới lúc không có em vì cảm giác trong lòng sẽ trống rỗng giống như thiếu đi một thứ gì đó. Em vui vẻ ta cũng sẽ vui theo, em đau khổ trong lòng ta cũng đau không kém, ta chưa từng trải qua cảm giác như vậy..."

Oropesa Seth thao thao bất tuyệt thổ lộ hết với Khải Nhạc, trên mặt rõ ràng còn lộ ra một chút ngượng ngùng, làn da màu đồng cổ hiện lên một chút hồng quang, nghe thấy những điều đó tâm Khải Nhạc bổng nguội lạnh một nửa, cảm giác lạnh như băng từ sống lưng một mực lan tỏa đến toàn thân.

"Khải! Ta yêu em! Em cũng yêu ta đúng không?"

Oropesa Seth đưa mắt chờ đợi nhìn Khải Nhạc, ở phương diện tình cảm hắn không hề có kinh nghiệm, hắn chưa từng yêu ai, cho nên hắn nghĩ rằng chỉ cần mình yêu đối phương thì đối phương nhất định cũng sẽ yêu mình.

"Pha... Pharaoh..." Trong chuyện này có hiểu lầm lớn, Khải Nhạc cho tới bây giờ không nghĩ qua chính cậu sẽ bị một người đồng tính tỏ tình, không cần nói cũng biết cậu đang khiếp sợ.

"Không muốn em gọi ta là Pharaoh nữa, gọi ta là Oropesa Seth!"

"Không... Không phải, tôi có nghe lầm hay không? Anh nói anh yêu tôi?"

Khải Nhạc ngây ngốc nói: "Anh biết rõ tôi là nam nhân đúng không?" Cậu đặc biệt nhấn mạnh hai chữ nam nhân.

"Đương nhiên." Oropesa Seth gật đầu, hắn đương nhiên biết rõ cậu là nam nhân.

"Vậy? Cái kia... anh còn nói yêu tôi? Anh đang nói đùa đúng không?" Khải Nhạc vất vả nâng khóe miệng cứng ngắc cười, cầu nguyện Oropesa Seth chỉ là nói đùa với mình. Cho dù cậu biết rõ loại hy vọng này hơi xa vời, bởi vì Oropesa Seth vốn là kiểu người tuyệt đối sẽ không nói đùa.

Khải Nhạc không biết làm sao tránh né ánh mắt và vẻ mặt thành thật của Oropesa Seth nữa, cảm giác dạ dày đột nhiên xoắn lại với nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi