CUỒNG LUYẾN PHARAOH VƯƠNG

Ba ngày sau, giữa trưa trên bờ Sông Nile.

Ngày 7 tháng 4 là ngày mà mỗi năm ở Ai Cập tổ chức lễ hiến sinh một lần, và hôm nay là ngày săn bắn đại điển ở Ai Cập, Oropesa Seth ra lệnh một tiếng cuộc thi săn bắn liền chính thức bắt đầu.

Thợ săn dự thi dùng mâu và cung tên làm vũ khí, họ phân ra tứ phía để đi tìm tung tích con mồi. Theo như lời Oropesa Seth, buổi lễ long trọng này quy tụ người tham gia đến từ tứ phương giỏi sắn bắt, đội hình phi thường cường đại, làm cho Khải Nhạc không khỏi cảm thấy bất ngờ, bởi vì ở thế kỷ hai mươi mốt, mặc dù lễ hiến sinh vẫn còn tồn tại, nhưng loại nghi thức săn bắn này đã không còn tồn tại từ rất lâu rồi.

Ai Cập cổ quả nhiên là một quốc gia văn minh mà không quốc gia cổ nào so sánh được, tương xứng đó là bình nguyên Mesopotamia vẫn chỉ là tất cả thành bang quốc gia la hét ầm ĩ không ngớt, mà Châu Âu, châu Mỹ cùng Tây Á đại bộ phận khu vực này thời kì đồ đá những kẻ săn thú chỉ biết dùng đồ đá thì người Ai Cập cổ đã biết dùng bún bao, nhưỡng bia và chế tạo thuốc màu rồi.

Bọn họ còn có thể chế tạo vũ khí bằng đồng, đem hạt châu đâm thủng làm đồ trang sức, hỗn hợp khoáng vật làm nguyên liệu chế thành đồ trang điểm, cùng với chế tạo công cụ bằng đồng ngoài ra còn có gốm, sứ. Công cụ nông canh bọn họ phát minh sớm nhất là cái cuốc, đồng thời cũng tiến hành thí nghiệm chăn nuôi các loại động vật cùng trồng trọt các loại cây.

Khải Nhạc vì ước mơ của cậu mới đến đây. Cậu đã từng rất thích tất cả mọi thứ về Ai Cập cổ, có thể nói Vương Triều thứ tám chính là giấc mộng của cậu, nhưng khi mộng có thể biến thành sự thật thì cậu lại muốn nhanh chóng rời đi…

Quả thật rất kỳ quái…

“Khải! Khải!”

“Hửm! Sao vậy?”

Khải Nhạc giật mình mà quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện người bên cạnh đang ở trên lưng ngựa trên thân mặc trang phục đi săn, vẻ mặt Oropesa Seth lo lắng nhìn cậu.

“Khải! Em không sao chứ? Có điều gì khiến em không vui sao?”

Oropesa Seth cẩn thận quan sát kỹ lấy khuôn mặt Khải Nhạc, con ngươi đen nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.

“À! Không có gì, tôi chỉ là đang nghĩ bọn họ đều đã xuất phát cả rồi, sao anh còn chưa xuất phát nữa?”

Khải Nhạc vội vàng đáp, sau đó tinh tế quan sát đánh giá Oropesa Seth, hắn chỉ mặc một cái váy ngắn màu trắng, mặc dù không đeo châu báu và vàng trên người nữa nhưng vẫn giữ y nguyên vẻ cao quý chói mắt như thường ngày.

Ánh mặt trời chiếu vào làn da nâu của hắn, hiện lên một loại ôn nhuận mỹ cảnh, nhánh tóc đen dài chạm vai dùng một sợi dây màu đen bó lấy, càng hiện ra ngũ quan anh tuấn giống như đao gọt của hắn, hắn giống như một nhân vật thần thoại Hy Lạp, sức mạnh và vẻ đẹp ở trên người hắn toát lên không thể nghi ngờ.

Khải Nhạc cứ yên lặng đưa mắt nhìn hắn như thế, trong đầu rõ ràng nghĩ đến việc bỏ trốn sau đó sẽ quên hết tất cả chuyện đã xảy ra tại đây, kể cả hắn…

Nhưng mà, ánh mắt không cách nào rời khỏi người hắn, tựa hồ muốn đem hình ảnh của hắn vĩnh viễn lưu lại trong đầu.

Cái này cũng thật mâu thuẫn đi!

“Không cần gấp, đi săn cũng không phải xem động tác ai nhanh hơn, mà cần phải nhờ vào kỹ thuật và kinh nghiệm, em yên tâm, ta có thể dám chắc nhất định sẽ đoạt giải quán quân.”

Oropesa Seth kiên định nói, khóe miệng cong lên yếu ớt cười càng tăng thêm sự tự tin của hắn.

"Thật vậy sao?” Khải Nhạc sững sờ nói.

“Khải! Em thật sự không có chuyện gì thật không? Sao lại nhìn ta như vậy?”

Giờ phút này ánh mắt Khải Nhạc ẩn chứa nhiều tia sắc thái phức tạp đan lấy nhau làm cho người ta đoán không ra là đang nghĩ gì.

“Có… Có sao?”

Ý thức được cảm xúc của chính mình, Khải Nhạc phun ra nuốt vào có chút không biết phải làm sao, có lẽ trong lúc khuẩn trương đó cũng có cả kế hoạch trốn thoát! Oropesa Seth tựa hồ có thể nhận ra rõ hết thảy những điều ẩn chứa trong ánh mắt kia, làm cho lòng hắn run sợ, cứ thế hắn mỉm cười tựa hồ cũng phi thường cứng ngắc.

“Khải! Em có tâm sự sao?”

Khải Nhạc càng do dự càng tăng thêm sự hoài nghi của Oropesa Seth.

“Tôi… Thật sự không sao mà.”

“Không đúng! Hôm nay ta cảm thấy em đặc biệt có tâm sự, muốn nói cái gì đó lại thôi, chẳng lẽ có điều gì không thể nói với ta hay sao?”

Hắn chán ghét điều Khải Nhạc che dấu trong nội tâm, mặc dù hắn giỏi suy đoán, nhưng mà hôm nay Khải Nhạc hoàn toàn khác với ngày thường, có gì đó rất không đúng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi