CUỒNG LUYẾN PHARAOH VƯƠNG

Một người nổi giận sẽ như thế nào? Đại khái chính là bộ dạng hiện tại của Oropesa Seth! Khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo, mỗi khối cơ thể tựa hồ đều giận đến co rút, trên cổ gân xanh nổi lên giống như sắp bạo liệt, ánh mắt khát máu chết người.

Khải Nhạc đau đến nhắm chặt mắt, trên mặt lộ vẻ thống khổ, nhưng cậu vẫn chung thủy cắn chặt răng không kêu một câu. Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ bị Oropesa Seth bắt trở lại, càng không ngờ tới hắn lại tức giận đến như vậy.

Cậu biết rõ, dưới loại tình huống này lời cầu xin chỉ tự rước lấy nhục, đây càng không phải tác phong của cậu, nhìn khuôn mặt nộ khí đỉnh điểm của Oropesa Seth, trái tim Khải Nhạc đột nhiên một hồi đau thắt, dù vậy cũng không cầu xin, nhắm đôi mắt lại mặc hắn làm loạn.

Oropesa Seth tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, hai tay không khống chế được mà tăng thêm lực, Khải Nhạc bị bóp đến đôi môi trở nên tái nhợt, thân thể cũng bởi vì thiếu dưỡng khí mà run run, Oropesa Seth rủ mắt xem xét, nhìn thấy khuôn mặt đã tái xanh của Khải Nhạc, khóe mắt đã ngấn nước, mới giật mình đến hành động của chính mình, nhanh chóng buông hai tay ra.

"Ahhh... Khục... Khục khục..."

Nhìn bộ dáng Khải Nhạc nằm ở trên gối thống khổ hít thở, khuôn mặt anh tuấn của Oropesa Seth hiện lên một tia phức tạp, đã yêu cũng hận. Cuối cùng, hối hận chiếm đóng tâm hắn, hắn do dự vươn tay nâng Khải Nhạc dậy, ở trên lưng cậu nhẹ nhàng vỗ về.

"Cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa?"

Cảm giác được hô hấp của cậu đã hồi phục bình thường, tay Oropesa Seth bất giác ngừng lại vì sợ chính mình bất tri bất giác toát ra nhu tình, không khỏi cảm thấy vô cùng ảo não, lông mày chau lại, lập tức lạnh lùng đem Khải Nhạc đẩy mạnh về hướng giường, quay người đứng lên.

"Ưm..."

Cơ thể va chạm mạnh lên ván giường Khải Nhạc đau đến kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn chằm chằm Oropesa Seth, cắn lấy bờ môi không nói một lời.

"Em không có gì để nói với ta sao? Dùng cái miệng dụ hoặc của em tiếp tục lừa ta đi! Nói em yêu ta đi!"

Oropesa Seth buồn bả nói, đưa mắt nhìn Khải Nhạc hai con ngươi tiếp xúc đến cái cổ có một vòng đỏ tươi có chút nheo lại do hắn làm.

"Chuyện đã đến nước này anh còn muốn nghe tôi nói cái gì? Tôi không muốn nói dối nữa!" Khải Nhạc cười khổ, giễu cợt nói.

"Ha ha... Rất tốt! Em hiện tại nói dối ta cũng không muốn nói sao?"

Đau lòng chạm đến chỗ sâu nhất, Oropesa Seth không giận ngược lại còn cười, ngực âm ỉ đau khiến cho hắn cảm giác như khí huyết cơ hồ đều không thể bình thường lưu chuyển, hắn thở gấp âm thanh thô thẩm nói:

"Khải! Em biết không? Em thật sự không có năng khiếu diễn xuất! Em có một nhược điểm chính là trong nội tâm đang suy nghĩ cái gì lập tức sẽ hiện ra trên khuôn mặt. Trên mặt rõ ràng tràn ngập sự chán ghét đối với ta, mà ngoài miệng lại nói yêu ta, em biết trong nội tâm của ta cảm thấy như thế nào không? Kỳ thật... Ta chỉ muốn em có thể ở bên cạnh ta, ta tình nguyện không thèm nghĩ em là thật tâm hay là giả dối, ta thậm chí nguyện ý lừa gạt bản thân mình là em yêu ta!"

Nghe vậy, Khải Nhạc không thể tưởng tượng nổi mà trừng lớn hai mắt, hắn... Từ lúc nào đã phát hiện? Chẳng lẽ...

"Em nhất định rất kinh ngạc phải không? Kỳ thật từ lúc vừa bắt đầu ta đã biết là em lừa gạt ta, nhưng mà... Ta thật sự rất yêu em, những lúc em nói yêu ta thậm chí đến không khí ta cũng cảm thấy là ngọt, ta chính là người hạnh phúc nhất thế giới này... Ta có đôi khi cảm giác mình điên rồi, ta thân là Oropesa Seth vậy mà lại yêu em, yêu một người nam nhân đến mức không thể kềm chế được, yêu đến mức có thể chịu đựng được sự lừa gạt của em, ta nghĩ chỉ cần em có thể ở bên cạnh ta là tốt rồi, nhưng kết quả... Sự thật chứng minh là ta quá ngây thơ rồi, nhìn em không quay đầu mà giục ngựa chạy đi, em biết tâm tình ta khi đó là như thế nào không? Em biết không?"

Nói đến đây Oropesa Seth dừng lại một chút, tựa hồ không muốn tưởng tượng tình cảnh lúc ấy, hắn giương mắt yên lặng nhìn Khải Nhạc, ánh mắt lóe lên một cái rồi lại tối sầm mà tiếp tục nói:

"Kỳ thật... Lúc ấy cái đao ta phóng vào lưng ngựa kia ta vốn định là phóng về phía em, ta thật sự rất muốn giết chết em, để bản thân không phải sợ hãi mất đi em nữa, trở lại là chính mình như ngày xưa! Kết quả... Ta vẫn là không hạ thủ được, bởi vì ta biết rõ, nếu em chết, ta sẽ không giải thoát được, ngược lại ta sẽ sụp đổ... Khải! Ta yêu em. Em nói cho ta biết, ta nên làm gì đây? Em nói cho ta biết đi..."

_______

Giáng sinh vui vẻ nha~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi