CUỒNG LUYẾN PHARAOH VƯƠNG

Oropesa Seth đi đến trước giường nhìn Khải Nhạc không có bất cứ động tĩnh gì, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên mái tóc Khải Nhạc, đầu ngón tay tùy ý lướt qua những sợi tóc như tơ, như có suy nghĩ gì đó mà lặp đi lặp lại động tác này.

“Ưm!”

Trong lúc Khải Nhạc cảm thấy khó hiểu đột nhiên hoảng hốt, một hồi đau nhức kịch liệt từ da đầu truyền đến, lực lớn như muốn đem tất cả sợi tóc giật xuống, đột nhiên đau đớn khiến cho hốc mắt Khải Nhạc tiết ra một ngấn nước, lông mày cũng nhíu chặt lại với nhau.

Cầm chặt lấy tóc Khải Nhạc hung hăng kéo từ dưới lên, khiến cho hắn không thể không ngưỡng mộ chính mình, đưa mắt nhìn hơi nước sương mù che chắn đôi mắt cùng với vẻ mặt thống khổ của cậu, Oropesa Seth tựa hồ rất hài lòng mà cười nhẹ, tay kia cũng không an phận xoa cái trán trơn bóng của Khải Nhạc, trái ngược với động tác thô bạo tay kia, hắn nhẹ nhàng mà vén những sợi tóc rối bời trước trán của cậu.

“Khải! Nét mặt của em bây giờ thật đúng là mê người!”

Oropesa Seth nhịn không được tán thưởng, tay thô ráp mơn trớn một đường từ lông mày, mắt, mũi, môi, cuối cùng dừng lại ở cái cằm của cậu, kéo nhẹ khóe miệng, Oropesa Seth lộ ra một nụ cười tà mị, nghiêng người lên trước nhìn thẳng Khải Nhạc, tiếng nói thấp thẩm không thể bỏ qua cường ngạnh:

“Em cho rằng những lời tàn nhẫn mà em nói ta sẽ bỏ qua cho em sao? Ha ha… Em quá ngây thơ rồi, ta sẽ không bỏ qua em, hiện tại không, sau này không, vĩnh viễn cũng sẽ không!”

“Ách…”

Cảm nhận được sâu sắc mãnh liệt khiến cho suy nghĩ hỗn độn của Khải Nhạc thanh tỉnh rất nhiều, đưa mắt nhìn ánh mắt tinh nhuệ cùng biểu cảm tuyệt ngạo của Oropesa Seth, phảng phất lại hình ảnh chí cao vô thượng của hắn như ngày đầu gặp gỡ.

”Bội, anh sao phải khổ sở vậy chứ? Anh tỉnh táo lại đi! Tôi… Không có khả năng sẽ yêu anh đâu.”

Tại sao nói ra lời nói trái với lương tâm lại không thuận miệng như trước kia nữa?

Tại sao trái tim luôn ẩn ẩn đau?

Tại sao như có một luồn nhiệt lưu động muốn phá tan lồng ngực?

Tại sao lại có một dự cảm bất tường xẹt qua trong lòng?

Tại sao…

Rất nhiều câu hỏi tại sao tràn ngập trong đầu…

“Ta biết rõ em không thương ta, em không cần phải lần nữa mà cường điệu nhắc lại.”

Nghe vậy, Oropesa Seth ánh mắt mỉm cười nói, thanh âm cũng trở nên có chút u tối, tựa hồ đang cưỡng chế tức giận lại.

“Nhưng mà, em phải biết rằng, em hiện tại không yêu ta nhưng sau này chưa chắc sẽ không yêu ta, chúng ta còn thời gian cả đời mà, bảo bối thân yêu của ta.”

Vừa nói xong, Oropesa Seth cúi đầu cuồng nhiệt mà hôn lên cánh môi Khải Nhạc, không mang theo bất cứ nhu tình nào, chỉ cường ngạnh cướp đoạt, xé rách, lưỡi nóng bỏng tiến quân thần tốc, ở trong miệng Khải Nhạc giống như lửa nóng ra sức càng quét.

“Ah!”

Oropesa Seth đau đớn kêu một tiếng, môi Khải Nhạc được tự do, cậu lạnh lùng nhìn khóe miệng Oropesa Seth xuất hiện một vệt máu, đúng vậy! Cái kia là kiệt tác của cậu, cậu… Cắn hắn.

Đau đớn từ đầu lưỡi truyền đến, trong miệng tràn đầy hương vị tanh của máu, Oropesa Seth ưu nhã đưa tay lên nhẹ lau khóe miệng, đồng thời ánh mắt sâm lãnh nhìn đến Khải Nhạc, bàn tay của hắn cũng không một chút lưu tình mà gián xuống khuôn mặt mảnh khảnh của Khải Nhạc.

“Ba~!”

Một tiếng thanh thúy vang lên giữa căn phòng yên tĩnh, Khải Nhạc đột nhiên bị tát một cái nặng nề mà ngã về phía ván giường, trong đầu như thất điên bát đảo, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng hiện lên dấu hằn bắt mắt.

“Tiện nhân! Sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn, đừng tưởng rằng ta yêu em, em liền có thể tùy ý làm bậy, ta…”

“Ha ha…”

Oropesa Seth đang nói thì nghe thấy tiếng cười thấp thẩm của Khải Nhạc vì ngạc nhiên mà dừng lại, loại chuyển biến quái dị này hắn chưa đọc qua ở tư liệu nào, tức giận lập tức chuyển hóa thành kinh ngạc.

“Em cười cái gì?” Chần chừ mở miệng.

Oropesa Seth ngóng nhìn lấy người nằm sấp trên giường, Khải Nhạc cười đến bả vai đều không ngừng run run.

“Ha ha… Ha ha…”

Khải Nhạc chỉ cười không nói, mà tiếng cười càng lúc càng bén nhọn càng quỷ dị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi