CUỒNG LUYẾN PHARAOH VƯƠNG

Khải Nhạc giống như bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh đánh trúng, không thể tin mà trừng mắt mắt nam nhân đang hưng phấn ở phía trước, đột nhiên cảm thấy thật lạ lẫm, cả trái tim đau đến vặn lại với nhau, bờ môi run rẩy không ngừng, muốn nói cái gì đó lại phát hiện âm thanh không thể xuất ra một âm tiết nguyên vẹn…

Điều đó không có khả năng là thật, bọn hắn ngày hôm qua còn nói những lời yêu đương với nhau, thề non hẹn biển, sao chỉ chớp mắt một cái hắn lại thay đổi? Hắn rõ ràng nói yêu mình, nhưng tại sao bây giờ hắn lại xem cậu như một nam sủng? Cái này làm sao cậu có thể tin tưởng đây?

“Thời gian không còn sớm, không thể để tân nương của ta đợi, nhìn bộ dạng hiện tại của em…”

Oropesa Seth dùng ánh mắt hơi trào phúng đem Khải Nhạc từ cao đến thấp đánh giá một phen, khinh thường nói:

“Vẫn là không nên đi, ta thật sự không biết dùng thân phận gì đến để giới thiệu với mọi người… Ha ha…”

Nhìn Oropesa Seth chuẩn bị quay người rời đi, Khải Nhạc gấp gáp mà giữ chặt lấy áo của hắn, im lặng mà lắc lấy đầu, nước mắt đã bắt đầu tràn lan, nhưng Bội cũng không quay đầu lại mà đưa tay gạt bỏ tay cậu đi, trực tiếp đi về phía cửa phòng.

Không… Không muốn… Đây không phải là thật…

Dưới tình thế cấp bách, Khải Nhạc muốn xoay người nhảy xuống giường đuổi theo, lại phát hiện bắp đùi của mình căn bản không cách nào nhúc nhích, cả người không chế được mà té ngã trên đất.

Bội… Đừng đi… Quay trở lại đi……

Muốn kêu to, lại phát hiện mình không cách nào phát ra được bất kỳ thanh âm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Oropesa Seth rời đi, nằm trên mặt đất vung vẩy hai tay im lặng hò hét lấy…

Không… Đừng đi mà… Trở lại đi…

Cuối cùng, cậu thậm chí phát hiện giữa ngón tay mình chiếc nhẫn cũng không biết đã biến mất từ khi nào, nhất thời trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới trước mắt lập tức sụp đổ, một mảng tối tăm hướng về phía cậu, mặc cho cậu vô pháp giãy dụa cũng không tìm được cứu trợ.

Cậu tuyệt vọng mà khóc rống, im lặng mà bi thương, buồn rầu mà giãy dụa…

Mà Bội! Như dần dần biến mất ở trước mắt cậu…

Không muốn… Không…

Tê tâm liệt phế đau đớn lan tràn đến toàn thân, bốn phía yên tĩnh như có thể tinh tường nghe được âm thanh tan nát của cõi lòng như mọc thành phiến…

Lạnh quá! Thật sự lạnh quá! Vẻ lo lắng tối tăm cơ hồ muốn đem cậu thôn phệ, đang lúc cậu cảm giác để mình mặc như vậy chậm rãi chết đi, thì một bàn tay ôn nhu mà quen thuộc nắm lấy cậu…

Khải Nhạc khẽ giật mình, nghẹn ngào nâng lên mí mắt, lòng ủy khuất chua xót, nước mắt không ngừng tuôn ra hốc mắt, yên lặng nhìn người trước mắt vừa lúc nãy làm cậu tan nát cõi lòng, yên lặng mà rơi lệ.

“Khải! Em xảy ra chuyện gì? Gặp ác mộng sao?”

Oropesa Seth nhu hòa mà vuốt lấy khuôn mặt Khải Nhạc, lo lắng dò hỏi.

Nhìn Khải Nhạc có chút mở ra hai mắt, Oropesa Seth khẽ thở phào nhẹ nhom, vừa rồi hắn gọi rất lâu mới có thể đánh thức Khải từ trong ác mộng, may mắn cậu hiện tại đã tỉnh.

Nhưng mà… Nhìn Khải Nhạc rơi lệ mặt biểu lộ đầy ủy khuất, tâm của hắn lại tóm lại với nhau, rốt cuộc trong mộng đã gặp phải cảnh đáng sợ gì lại khiến cho cậu sợ hãi như vậy? Tại sao lại khiến cậu thương tâm như vậy?

Rồi cậu luôn một mực vô thức mà rên rỉ hai chữ ‘Không muốn’, không muốn? Cậu là không muốn là cái gì? Mặc kệ bộ dạng hiện tại, Khải Nhạc hiện tại chính là ai oán bất lực, tựa hồ vẫn chưa tỉnh mộng.

Đưa tay xoa trán Khải Nhạc, Oropesa Seth đau lòng hỏi:

“Khải! Tại sao lại khóc? Không thoải mái chỗ nào sao?”

Sững sờ mà lắc đầu, Khải Nhạc giữ nguyên ánh mắt không động nhìn chòng chọc Oropesa Seth, nước mắt vẫn không khống chế được mà chảy xuống.

“Khải! Em không nên làm ta sợ, em nói đi! Đến cùng em xảy ra chuyện gì?”

Lòng nóng như lửa đốt Oropesa Seth loạn xạ gạt nước mắt không ngừng tuôn xuống của Khải Nhạc.

“Hức… Bội…”

Đang lúc Oropesa Seth cảm thấy không biết làm như thế nào cho phải, Khải Nhạc đột nhiên nhào tới lồng ngực của hắn, giống như xa cách đã lâu gặp lại, ôm vừa mãnh liệt lại vừa nhanh, tiếng khóc cùng lúc rống lên.

“Khải… Em…”

Oropesa Seth chân tay luống cuống mà vỗ lưng Khải Nhạc, bối rối an ủi:

“Bảo bối! Xảy ra chuyện gì? Đừng khóc… Đừng khóc…”

“Hức… Ah…”

Không nghĩ tới Khải Nhạc lại như một đứa bé càng khóc càng hung, giống như nhất thời không thể dừng lại.

Là ác mộng! Cái kia thật sự chỉ là một giấc mộng sao? Bội không có rời bỏ cậu, chính mình còn cảm nhận thật sự rõ ràng ấm áp trong khuôn ngực rộng lớn của hắn, cảm thụ ôn hòa của hắn. Nhưng mà… Tâm của cậu vẫn còn đau quá! Bên cạnh chính là một hồi ghen tuông.

Cậu cuối cùng đã có thể nhận thức được khi bị người yêu lừa gạt là một loại cảm giác nhiều thống khổ như thế nào, đó là cảm giác giống như sắp chết đi, tựa hồ hết thảy tất cả cũng đã mất đi ý nghĩa, chỉ cần người yêu có thể trở lại bên cạnh của mình.

Nguyên lai… Oropesa Seth yêu cậu như thế, nếu như đây không phải là mộng, phỏng chừng chính mình còn không cách nào nhận thức được!

Nếu như… mộng kia là thật, vậy cậu… Tình nguyện tại thời khắc này chết đi…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi