CUỒNG LUYẾN PHARAOH VƯƠNG

Âm thanh này thật đáng ghét!

Ma quỷ sao?

Đúng! Bộ dạng y hiện tại chính xác là rất giống ma quỷ!

Đờ đẫn vén lên một đám tóc ngân bạch, đôi mắt Tác Baker lóe lên một cái, đập vào mắt chính là lần lượt từng khuôn mặt khủng hoảng mà vặn vẹo của từng người.

Thật sự rất đáng sợ sao? Nếu như y làm bọn hắn cảm thấy sợ hãi như thế… Vậy bọn họ còn giữ lấy y làm gì?

Không muốn nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ cùng âm thanh chán ghét của họ… Thật sự không muốn!

Tác Baker nhắm mắt hít sâu một hơi, đột nhiên mở ra hai mắt đã không còn trong trẻo nữa mà chuyển thành khát máu, ánh mắt nhẹ nâng lên, đôi mắt sắc đến mức tạo ra một mảnh gào khóc thảm thiết, tất cả mọi người ở đây, trừ Mông Nạp Hughes đều bị chảy máu mũi thống khổ rơi vào hôn mê…

Hoa tươi trong điện đã ở lập tức héo rũ, lập tức một mảnh tĩnh mịch, cảnh tượng sầu thảm giống như địa ngục nhân gian như.

Thật tốt! Cuối cùng cũng thanh tịnh!

Tác Baker yên lặng đưa mắt nhìn Mông Nạp Hughes, y vốn chuẩn bị liền như thế rời đi, tại sao… Hắn tại sao còn muốn giữ y lại?

“Rất đáng sợ đúng không? Ha ha… thần cũng cảm thấy như vậy!”

Đưa mắt nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Mông Nạp Hughes, Tác Baker như tự lẩm bẩm nói, đã không còn bất kỳ cảm giác đau lòng nào nữa, có lẽ tâm đã chết rồi!

“Ngươi… Tác Baker… Là ngươi thật sao?”

"Ma quỷ" trước mắt này thật là Tác Baker sao? Tại sao y lại biến thành như vậy? Hắn luôn nghĩ trong đầu đáp án là sai, nhưng mà… Hắn có thể lừa gạt mình, nhưng lại không cách nào thay đổi sự thật.

“Chuyện này thật kỳ lạ! Cho tới bây giờ… Thần cũng không biết mình là ai rồi!”

Chậm rãi thở dài, đúng là từ trước tới nay vẫn chưa thoát khỏi cảm giác này, ánh mắt sắc bén đã dần dần khôi phục bình tĩnh:

“Thần sớm biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng vẫn bất chấp mê mụi, vì để có thể ủng ngài thần đã tìm đủ mọi năng lực để giúp ngài, thần không tiếc phạm phải tế tự tối kỵ… Cùng Ma Thần ký kết khế ước, mà điều kiện chính là phải đưa ngài leo lên vị trí Pharaoh, nếu như thất bại, lập tức sẽ trở thành nô bộc cả đời cho Ma Thần, nhưng mà… Thần cuối cùng là đã thất bại, thần phải nhận trừng phạt của Ma Thần… Ngài nhìn bộ dạng hiện tại của thần xem, ngài cho rằng thần là ai? Hiện tại thần đã biến thành cái gì? Ha ha ha ha… Vấn đề này thật sự rất khó trả lời đúng không!”

Giọng điệu Tác Baker bình thản giống như khí trời hôm nay, thật không biết Mông Nạp Hughes rung động với y từ bao giờ.

Nguyên lai, hắn đúng là tàn nhẫn tổn thương Tác Baker như vậy, chẳng những hắn nghĩ có yêu có trả là điều đương nhiên, thậm chí còn chẳng hề để ý mà hung ác chà đạp, mở miệng một tiếng ngu xuẩn, hai tiếng ngu xuẩn, y vì hắn mà thương tích đầy mình, hắn còn tự nhận mình thông minh mà giẫm đạp, hắn rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?

“Tác Baker… Ngươi… Còn yêu ta chứ?” Hắn biết rõ hiện tại hỏi vấn đề này đã quá muộn, cũng quá ngu xuẩn rồi, nhưng mà hắn muốn biết nên không nhịn được mà hỏi.

Thân hình Tác Baker nao nao, tựa hồ không ngờ rằng Mông Nạp Hughes sẽ hỏi y như vậy, không phải hắn xem tình yêu là ngu xuẩn sao? Hiện tại sao lại…

Chẳng lẽ là thương hại sao? Ha ha… Nhất định là như vậy! Hắn đến bây giờ vẫn là tàn nhẫn như vậy!

“Yêu sao? Hiện tại đã không còn nữa! Loại tình cảm ngu xuẩn này căn bản không dùng được không phải sao?” Đôi mắt Tác Baker lập lòe bất định nhìn thẳng Mông Nạp Hughes, hỏi ngược lại.

“Ta…”

Giọng điệu Tác Baker giờ phút này này vốn là giọng điệu y thường dùng, nhưng tại sao hiện tại nghe lại chói tai như vậy?

Tác Baker chậm rãi đi về phía Mông Nạp Hughes, đưa mắt nhìn đôi mắt bối rối của hắn, lại có một cảm giác xúc động trỗi dậy, cái này là cảm giác cuối cùng mà Mông Nạp Hughes muốn y lưu lại sao?

Giờ phút này, vô tình nhớ tới lời cuối cùng của Oropesa Seth: Nếu được chọn…Ta vẫn chọn gặp được Khải, không chùn bước mà yêu thương Khải! Mặc kệ kiếp này… Vẫn còn kiếp sau… Ta đều yêu em ấy…

Là hâm mộ sao? Không! Là thời điểm nên triệt để buông tay rồi!

Đôi môi kéo ra một nụ cười, ngắm nhìn thật kỹ người duy nhất đời này y yêu sâu đậm nhấy, Tác Baker lần nữa kéo ra một vòng mỉm cười chua chát:

“Đã đến giờ rồi, thần nên đến chỗ Ma Vương để báo tin…”

“Không ── không được ── không được đi!”

Không biết đã bị cái gì tác động, Mông Nạp Hughes liều lĩnh xông lên phía trước liều mạng mà ôm lấy thân thể đang dần dần biến mất của Tác Baker.

Không muốn! Bất kể nguyên nhân là gì, hắn cũng không cách nào chịu được chuyện Tác Baker rời đi như vậy, mặc kệ y biến thành bộ dạng gì, hắn đều không để ý, chỉ cần y không rời đi… Hắn còn chưa biết rõ chính mình đối với y chính là tình cảm gì, không muốn!

Nhưng mà… Những lời này hắn đã không còn cơ hội nói ra nữa rồi, thứ lưu lại chỉ là cảm xúc lạnh như băng của Tác Baker, cùng với nụ cười bi thương kia…

“Không ── quay lại đi ──”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi