CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 1006

Cố Thanh Hy nhấc chân, định rời khỏi vũng dung nham quỷ dị này.

Trong vô tình, nàng lại trông thấy Huyết Hải thay đổi hình ảnh.

Trong hình ảnh lần này không phải Dịch Thần Phi, cũng không phải Dạ Mặc Uyên nữa, mà là Tiêu Vũ Hiên.

Đó là một đêm mưa như trút nước, Tiêu Vũ Hiên và nàng trở mặt thành thù, từ đó trở đi ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn ta dẫn theo hai mươi vạn binh mã của Tiêu gia giận dữ rời đi, tự xưng vương, sau cùng hắn ta và nàng đánh nhau không chết không thôi.

Hình ảnh lại thay đổi, Tư Mạc Phi bạc trắng đầu sau một đêm, công phu mất hết, chật vật khó coi…

“Đệt, mẹ kiếp, bị khùng hả!”

Cố Thanh Hy tức không chịu nổi, nhặt hòn đá ở bên cạnh ném mạnh vào Huyết Hải khiến dung nham bắn tóe lên.

“Tên thần kinh nào bố trí huyễn trận Huyết Hải ở chỗ này thế? Huyễn trận tạo ra hình ảnh tốt một chút còn đỡ, thế mà toàn tạo ra thứ linh tinh gì đâu”.

Tiêu Vũ Hiên và Dạ Mặc Uyên đối xử với nàng rất tốt, tại sao nàng phải đoạn tuyệt với họ, trở mặt thành thù?

Dịch Thần Phi đại ca đang yên đang lành tại sao phải nhảy vào lò luyện đan?

Tư Mạc Phi như đứa con nít, trước nay chỉ có hắn ta bắt nạt người khác, làm sao đến lượt người khác bắt nạt hắn ta?

Nàng muốn cứu Ngọc tộc, kiếm đủ bảy viên Long Châu là đủ rồi mà.

Nàng bị thần kinh hay gì,

Tự đào lấy giọt máu nơi trái tim mình, nàng còn muốn sống thêm vài năm nữa cơ.

Toàn thứ linh tinh gì đâu à…

Xung quanh nơi này đều là vách đá cứng rắn, Cố Thanh Hy tìm một vòng cũng không thấy được đường ra, càng không tìm được chìa khóa hình ngôi sao.

Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm vào đầu trên của chín sợi dây xích cực lớn.

Nơi đó có rất nhiều sợi xích nhỏ được khắc phù văn, kết cấu phức tạp, không thể nhìn đến điểm cuối

Nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi, trực giác mách bảo cái này còn khó thoát hơn cả núi đao biển lửa.

Siết chặt nắm đấm, Cố Thanh Hy hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, cắn răng định xông ra thử.

Đột nhiên, cổ tay bị một bàn tay túm lại, giọng nói vừa quen thuộc vừa lạnh lùng vang lên bên tai.

“Nàng điên rồi sao? Không biết bên trên là sát trận thượng cổ à?”

Cố Thanh Hy quay đầu lại, người nắm lấy cổ tay mình không ai khác chính là Dạ Mặc Uyên.

Dạ Mặc Uyên đeo một chiếc mặt nạ quỷ, không nhìn ra khuôn mặt thật, trong đôi mắt sâu không thấy đáy hiện lên vẻ tức giận, cũng không biết hắn đang tức giận điều gì.

“Nơi này không phải là chỗ chàng nên đến”, Cố Thanh Hy nói.

Nàng cố gắng hất tay hắn ra, sức Dạ Mặc Uyên rất lớn, như tường đồng tay sắt, mặc cho nàng hất thế nào cũng không được.

Cố Thanh Hy lạnh lùng nói: “Buông ta ra”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi