CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 1008

Cố Thanh Hy sử dụng ám chiêu, giương đông kích tây dời sự chú ý của Dạ Mặc Uyên, nhân lúc hắn không để ý, mũi chân nhẹ nhàng nhún một cái, nương theo xích sắt để nhảy lên.

“Cạch…”

Không biết chân Cố Thanh Hy đã bị tên đáng giết ngàn lần nào nắm chặt mà cả người ngã xuống, suýt té lộn cổ rồi.

“Dạ Mặc Uyên, chàng chưa chịu thôi nữa à?”

Tay phải Cố Thanh Hy chống xuống đất, ngồi bật dậy quát lên với người trước mặt.

Đợi sau khi nhìn kỹ lại thì trước mặt không phải là Dạ Mặc Uyên mà là Tư Mạc Phi đang lộ ra vẻ mặt vô tội.

Nàng nhìn Dạ Mặc Uyên rồi lại nhìn Tư Mạc Phi nói: “Hai người cấu kết nhau trêu ta à?”

“Tiểu tỷ tỷ nói gì thế, sao A Mạc có thể hợp tác với hắn để trêu tỷ được, A Mạc chỉ muốn lên trên xem trận pháp với tỷ thôi”.

Ngón tay thon dài của Tư Mạc Phi chỉ về phía chín sợi dây xích cực lớn trên cao, nở nụ cười sáng lạn nhìn lên đỉnh đầu.

Không lâu sau, nụ cười trên mặt ma chủ có thêm tia hoang mang, hắn ta nhìn chằm chằm núi Kiếm Hình trên đỉnh đầu, rồi ánh mắt dần trầm trọng.

“Tiểu tỷ tỷ à, đây không phải là bảo trận gì mà là sát trận nguy hiểm hàng đầu, nếu ta không đoán lầm, hẳn là trận lớn lồng trận nhỏ, dùng bảo trận làm mồi nhử, bao bọc hung trận tuyệt thế bên trong”.

Cố Thanh Hy trợn trắng mắt. Nàng cũng có chút thành tựu trên phương diện pháp trận này. Nàng không phải chưa từng hoài nghi qua lời của Tư Mạc Phi.

Nhưng nàng cũng không còn sự lựa chọn nào khác, dù khó khăn đến đâu cũng phải xông pha vào.

“Nếu ngươi sợ thì mau rời khỏi đi, đừng mỗi lần ta tới đâu đều bám theo đến đó”.

“A Mạc nay đã là người của tiểu tỷ tỷ, tỷ đi đâu ta đương nhiên sẽ theo đó rồi”, gương mặt Ma chủ thoáng chốc đỏ bừng, có chút ngượng ngùng.

Lời nói thẳng thừng và biểu cảm này của hắn đã thành công chọc tức Dạ Mặc Uyên. Dạ Mặc Uyên nắm chặt lấy tay trái của Cố Thanh Hy kéo nàng tới bên cạnh mình, cảnh cáo:

“Tư Mạc Phi, nàng ấy là người phụ nữ của bản vương, nếu ngươi còn dám nói thêm một câu, bản vương sẽ san bằng núi Vọng Hồn của ngươi”.

Thân hình Ma chủ vừa loé lên đã túm lấy cánh tay còn lại của Cố Thanh Hy, dương mặt nói đầy khiêu khích: “Trước khi ngươi kịp quét sạch Ma tộc của bản toạ, có tin bản toạ đã giẫm nát Dạ vương phủ của ngươi rồi hay không”.

Hai người mỗi kẻ giữ một bên, Dạ Mặc Uyên bị kẹp ở giữa, cánh tay bị kéo căng tới mức có chút đau.

Nàng giận dữ hất tay họ ra bất mãn nói: “Hai người muốn ngũ mã phanh thây ta sao? Hoặc là cùng nhau cút khỏi cấm địa, hoặc là ta sẽ chết trước mặt các người”.

“A Hi…”

“Tiểu tỷ tỷ…”

Cố Thanh Hy kề trâm cài tóc trước cổ họng, nói từng câu từng chữ: “Sức kiên nhẫn của ta có hạn, hôm nay ta nhất định phải xông vào trận pháp này, kẻ nào dám ngăn cản ta liền chết trước mặt hắn, đừng tưởng rằng ta chỉ đang đùa cợt”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi