CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 1018

Bên dưới lại có vài bóng người nhanh chóng bò lên, chạy tới chiếc gai gỗ.

Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn thử, hóa ra người của Thiên Phần tộc đang leo lên chứ chẳng phải ai khác.

Đôi môi đỏ thắm của nàng nhếch lên một nụ cười.

Nàng ngưng tụ nội lực trong lòng bàn tay, đột nhiên mở miệng hô to: “Long châu, thế mà có long châu! A Mạc, mau phá trận pháp lưỡi đao, đừng để cho người khác cướp mất long châu!”

“Trong trận pháp lưỡi đao có long châu?”

Sao hắn ta không nhìn thấy chứ?

Ma chủ vẫn còn đang ngờ vực.

Dạ Mặc Uyên nhìn thấy tính toán trong mắt Cố Thanh Hy, lập tức hiểu được điều gì.

Người Thiên Phần tộc nghe thấy hai chữ long châu thì động tác càng nhanh nhẹn hơn.

Hai trưởng lão kia mặc kệ mọi thứ mà nhào lên, muốn lao vào trận pháp lưỡi đao tìm Long châu.

Ôn Thiếu Nghi hét toáng: “Cẩn thận có bẫy”.

Hắn ta chưa dứt lời, hai vị trưởng lão đã nhào tới, Ôn Thiếu Nghi có muốn ngăn cũng không kịp.

Gần như là đồng thời, Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên đều thu hồi nội lực, dẫn trận pháp lưỡi đao về phía Thiên Phần tộc.

Sau khi thu hồi nội lực, Cố Thanh Hy lập tức túm lấy cổ áo ma chủ: “Ngươi ngốc à? Mau đi”.

Hừ hừ hừ…

Nếu không nhờ bọn họ chạy nhanh thì dao nhọn trên trận pháp lưỡi đao đã đâm cả đám thành vũng máu rồi.

Hai trưởng lão Thiên Phần tộc chưa kịp chạy vào trong trận pháp lưỡi đao là đã bị hàng ngàn dao nhọn chém chết.

Các trưởng lão khác của Thiên Phần tộc trợn mắt gào lên: “Đám cắc ké, các ngươi dám gài bẫy giết trưởng lão Thiên Phần tộc, Thiên Phần tộc sẽ không tha cho các ngươi”.

Mấy người Cố Thanh Hy vừa liên tục nương theo gai nhọn để leo lên, đồng thời cố gắng tránh né dư âm của trận lưỡi đao.

Họ còn dành ra chút thời gian cười nhạo: “Thay vì ở đây đe dọa chúng ta, chẳng bằng nghĩ cách phá trận pháp lưỡi đao này đi thì hơn”.

Trưởng lão Thiên Phần tộc tức đến mức nổ phổi nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể hợp sức đối phó với trận pháp lưỡi đao, mắt nhìn chòng chọc bóng lưng rời đi của họ, hận đến ngứa răng.

Ma chủ nói: “Tiểu tỷ tỷ muốn khai đao với Thiên Phần tộc sao?”

“Sao nào? Ngươi có ý kiến gì? Hay là ngươi không nỡ? Nếu ngươi không nỡ thì qua giúp đi, cũng đâu phải ta không cho ngươi đi”.

“Sao có thể chứ? Kẻ thù của tiểu tỷ tỷ là kẻ thù của A Mạc ta”.

Dạ Mặc Uyên nói: “Phía trước có một hang động, ta vào trước xem sao”.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa đúng là có một sơn động nhỏ, cửa vào tí hi.

Dạ Mặc Uyên đi vào trong, chẳng lâu sau, trong động vang lên tiếng gầm gừ của thú dữ và âm thanh đánh nhau, tiếng này lớn hơn tiếng kia, âm thanh đinh tai nhức óc.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi