Cố Thanh Hy không nói nên lời.
Tốt bụng?
Tất cả mọi người trên đời này đều đã bị Thượng Quan Sở lừa rồi, hắn ta đích thị là một con sói đội lốt cừu.
Đại hội đấu văn do Hoàng gia chủ trì.
Hoàng thượng và hàng trăm vị quan khác cũng lần lượt đến xem, khung cảnh rất lớn.
Chỗ ngồi chính giữa ngay phía trên là vị trí của đương kim hoàng thượng.
Bên trái là chỗ ngồi của các quan, sắp xếp theo thứ tự chức vị.
Bên phải là các sứ giả của Sở Quốc, Triệu Quốc, Hoa Quốc cùng với viện trưởng và phu tử của học viện Hoàng gia của Dạ Quốc.
Cố Thanh Hy phát hiện, vậy mà bản thân nàng lại có chỗ ngồi, có điều là chỗ ngồi cuối cùng.
Nàng rất chán ghét vị trí này.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện đều lọt vào top ba, nhưng Cố Sơ Vân lại không có chỗ ngồi, nội tâm nàng lập tức bình thường trở lại.
Ngay sau đó, một chiếc bàn khác được đặt ở phía dưới bên phải nàng, cung nữ dẫn Diệp Phong ngồi xuống chỗ dưới cùng.
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Diệp Phong, hắn ta là một thường dân vậy mà lại có chỗ ngồi?
Vậy tại sao Cố Sơ Vân lại không có?
Bàn tay giấu trong tay áo của Cố Sơ Vân khẽ siết lại, vẻ lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của nàng ta.
Cố Sơ Vân vốn nghĩ rằng, người hầu sẽ đặt thêm một chiếc bàn khác, nhưng nàng ta đợi một lúc lâu vẫn không có, chỉ có thể trầm giọng hỏi cung nữ bên cạnh.
“Ta muốn hỏi một chút, có phải thiếu một chiếc bàn rồi không?”
Cung nữ nghi ngờ lắc đầu: “Không có, bên trên chỉ sắp xếp những vị trí này”.
“Người vào vòng chung kết không phải đều có chỗ ngồi sao? Ta thấy ba người đứng đầu của mỗi nước đều có”, xét về thân phận hay địa vị, nàng ta đều không kém hơn Diệp Phong, nhưng dựa vào cái gì Diệp Phong có chỗ ngồi còn nàng ta lại không có.
“Chuyện này nô tỳ không biết”.
Nhiều người lần lượt nhìn Cố Sơ Vân, ai nấy cũng thì thầm to nhỏ bàn tán.
Cố Sơ Vân tuy là thứ nữ nhưng rất có tài hoa, đi đến đâu cũng được người khác khen ngợi, chưa từng có ai nói xấu nàng ta.
Bây giờ vì Cố Thanh Hy và Cố Sơ Lan mà nàng ta đi đến đâu cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ, điều này thực sự khiến nàng ta rất khó chịu.
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt sáng ngời, cười nói: “Nhị tỷ tỷ, nếu tỷ không có chỗ ngồi, không bằng đến ngồi cùng ta đi”.
Cố Thanh Hy nói một cách ngây thơ vô tội, nhưng trong mắt Cố Sơ Vân lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Nếu nàng ta thực sự đến ngồi ở đó thì ngày mai không biết người ở đế đô sẽ đồn đại như thế nào.
Kìm nén những uất hận trong lòng, nàng ta cười: “Không cần đâu, ta đứng là được rồi, đa tạ ý tốt của tam muội muội”.
Khóe miệng Cố Thanh Hy cong lên nở một nụ cười vui vẻ.