Chương 1042
Sao có thể đánh thắng được?
Hơn nữa còn là hai cấp bốn đối phó với một cấp hai.
Thiên Phần tộc đúng là mặt dày quá rồi đấy.
“Mời các vị ngồi!”, người Thiên Phần tộc đem ghế đến, cung kính nói.
Ma chủ ngoài mặt cười nói: “Thiên Phần tộc định ỷ đông ăn hiếp ít, ỷ mạnh hiếp yếu à?”
Thiên Phần tộc sửng sốt.
Ma chủ nói vậy là có ý gì?
Trước đó có tin tức nói quan hệ giữa ma chủ và vương phi của Chiến Thần khá tốt, lẽ nào giữa họ thật sự có gì đó?
Theo tin tức truyền tới, họ cũng biết lúc Cố Thanh Hy ở Đan Hồi cốc đã luyện thế ra đan Toàn Năng tứ phẩm, làm chấn động toàn thiên hạ.
Đó là đan Toàn Năng tứ phẩm, dù là mấy lão già ở Đan Hồi cốc muốn luyện chế thì cũng chưa chắc có thể luyện ra được.
Một là Cố Thanh Hy để cho họ sử dụng, hai là chết, nếu không, giữ lại người như thế trên đời cũng chỉ là mối họa ngầm với họ.
Mà bây giờ, hai bên nhiều lần xảy ra mâu thuẫn không vui, chắc chắn nàng sẽ không để họ sử dụng năng lực của mình.
Dù hôm nay ma chủ có bảo vệ, giúp đỡ thế nào thì họ cũng phải tiêu diệt nàng.
Trên diễn võ trường, một chiêu đao kiếm hợp nhất của Vương Phong và Vương Vũ tạo thành cái lồng hình cung, phủ lên đầu Cố Thanh Hy.
“Ầm ầm…”, đá vụn, đất cát bay tứ tung, bụi tạo thành từng mảng lớn lan dần ra xung quanh.
Mọi người không thể mở mắt, đều phải bịt mũi mình lại.
Đến khi họ mở mắt ra, nửa sân đấu đã bị san bằng.
Trước mắt vẫn còn bóng dáng Cố Thanh Hy.
Uy lực của đòn tấn công này quá lớn, gần như có thể sánh bằng thực lực cấp bốn đỉnh cao.
Người bình thường muốn không chết cũng khó.
Tịch Thấm siết chặt mấy ngón tay thon dài và trắng nõn, đầu ngón tay sắc bén đâm sâu vào lòng bàn tay.
Nàng ta cố gắng kiềm nén lửa giận, ngoài mặt vẫn đang cười, còn cười một cách lạnh lùng mà quyến rũ.
Bạch Cẩm run rẩy.
Trên mặt của Dạ Mặc Uyên và ma chủ không có biểu cảm gì nhưng từ ánh mắt lạnh lùng của họ thì có thể đoán được là cả hai sôi máu rồi.
Nạp Lan Lăng Nhược khẩn trương kêu gọi: “Nha đầu, nha đầu…”
Người Thiên Phần tộc đều cười.
Vương Phong, Vương Vũ tỏ ra đắc ý, kiêu ngạo đợi bụi mù tan bớt làm lộ ra thi thể Cố Thanh Hy.
Thế nhưng, sau khi bụi mù tan đi, trên diễn võ trường chẳng có gì cả.
Hai tên này kinh ngạc, không kịp suy nghĩ gì là sau lưng đã cảm nhận được luồng gió lạnh toát.