Chương 1066
“Dạ Mặc Uyên…”
Cố Thanh Hy đang chiến đấu ác liệt liền cả kinh, nhuyễn kiếm lướt qua mở một đường máu hướng về phía mấy người Dạ Mặc Uyên.
Tịch Thấm luôn ở bên cạnh bảo vệ Cố Thanh Hy, vừa thấy hắc long của phó tộc trưởng Tư Không xông đến thì nàng ta đã mạnh mẽ nghênh chiến chống lại hắc long.
“Dạ Mặc Uyên, chàng sao rồi?”, Cố Thanh Hy nâng hắn lên, thăm dò mạch đập của hắn, khuôn mặt biến sắc.
Dạ Mặc Uyên chịu đựng cơn đau kịch liệt, nghiến răng nói: “Ta… độc tính phát tác… nàng đi mau…”
Cố Thanh Hy nhanh chóng cho hắn dùng một viên đan dược, đặt Dạ Mặc Uyên nằm xuống rồi lạnh lùng nói: “Muốn đi thì cùng đi, Bạch Cẩm, ngươi thế nào rồi?”
“Không chết được”.
Bạch Cẩm ôm chặt ngực, lảo đảo đứng dậy, giơ lòng bàn tay bắn ra một số lượng lớn gậy băng.
Mỗi một cây gậy băng của nàng ta đều bắn chết một người.
Đây là một trận chiến đẫm máu.
Trận chiến đẫm máu vô cùng khó khăn.
Trong cuộc chiến, Cố Thanh Hy thấy Ma chủ cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bất phân thắng bại, mỗi một chiêu đánh ra đều khiến cho quỷ thần cũng phải kinh khiếp, mỗi một chiêu đánh ra đều có thể hủy thiên diệt địa.
Không có bất cứ ai dám tới gần trận chiến đó bởi vì một khi tới gần thì liền bị dư lực đánh thành máu tươi.
Sau đó nàng lại thấy Tịch Thấm không địch lại phó tộc trưởng Tư Không, phó tộc trưởng Tư Không tung ra ma trảo muốn bắt lấy nàng ta, Ma chủ lại phát động công kích về phía phó tộc trưởng Tư Không, lúc này hắn ta đã lấy một chọi hai.
Ma chủ cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ một chọi một vẫn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng lúc này hắn ta đang lấy một chọi hai, Ma chủ bị giáp công trái phải, chỉ có thể toàn lực nghênh chiến bọn họ, mỗi một chiêu đều cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi không chú ý sẽ ngay lập tức bị giết chết.
Sau đó nàng lại thấy Tịch Thấm cùng Bạch Cẩm hóa thành sát thần, một trước một sau đánh ra một con đường máu, một lòng muốn bảo vệ nàng thoát ra ngoài, nhưng người của Thiên Phần tộc xông tới rất nhiều, cao thủ cũng rất nhiều, mặc dù bọn họ có mạnh thì về lâu về dài cũng không thể đánh lại.
Thiên Phần tộc mạnh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Đám đệ tử trước mắt vừa thấy bị đánh tan tác lại có thể tiếp tục tạo thành một trận pháp ngăn cản bọn họ.
Các trưởng lão cũng lần lượt xông tới.
“Tiểu Uyên Uyên nếu sợ hãi thì cứ nhắm mắt lại, có tỷ ở đây, tỷ sẽ không để cho Tiểu Uyên Uyên diện kiến diêm vương trước”.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên dao động.
Giữa mưa máu gió tanh, hắn nhìn thấy Cố Thanh Hy vì bảo vệ hắn mà liều chết, mặc dù có Tịch Thấm cùng Bạch Cẩm bảo vệ nhưng vẫn bị chém rất nhiều nhát dao.
Máu tươi không ngừng thấm đẫm y phục của nàng, ngay cả mặt mũi của nàng cũng dính đầy máu tươi, nhưng nàng không hề để ý, cứ thế mà ôm chặt lấy hắn rồi lao về phía trước.
“Mang theo ta thì các người đều trốn không thoát, nàng hà tất phải làm vậy!”
“Chàng đang lải nhải cái quái gì vậy? Có sức nói mấy lời vô nghĩa như vậy thì chi bằng ngủ một giấc để tịnh dưỡng đi”.
“…”