Chương 1077
Căn phòng bí mật rộng lớn, có một chiếc giường băng, trên giường băng có một người đàn ông đang nằm.
Một nam nhân trẻ tuổi mặc sa mỏng.
Nam nhân đeo mặt nạ bươm bướm, nhìn không rõ tướng mạo, chỉ thấy làn da hắn ta trắng nõn, trông còn non mềm hơn da thiếu nữ.
Cố Thanh Hy đến gần nhìn thử, suýt chảy luôn máu mũi.
Nam nhân trước mắt không phải ai khác mà chính là Ôn Thiếu Nghi.
Hơn nữa Ôn Thiếu Nghi còn chỉ mặc một chiếc sa mỏng, như ẩn như hiện, nơi cần che căn bản không che nổi.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, toàn thân không cách nào động đậy, nhưng cặp mắt kia lại lộ đầy nôn nóng nhìn chằm chằm nàng, toàn bộ cần cổ và mang tai đã đỏ rực.
Nhìn ra được, hắn ta cũng rất xấu hổ.
…
“Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ còn có thể gặp ngươi ở nơi này”.
Cố Thanh Hy xoa cằm, bỉ ổi nhìn Ôn Thiếu Nghi, tỉ mỉ quan sát từ đầu đến chân, đặc biệt còn dừng lại nơi dưới thắt lưng hắn ta một lúc lâu, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc.
“Chậc chậc chậc, nhìn không ra, vóc dáng của ngươi vẫn rất được, nhất là nơi đó”.
Giống như sợ Ôn Thiếu Nghi không biết nàng nói đến nơi nào, Cố Thanh Hy còn cố ý rướn rướn người, thiếu điều lại gần quan sát tỉ mỉ mà thôi.
Khuôn mặt Ôn Thiếu Nghi nóng rát, hận không thể che kín bản thân, nhưng toàn thân hắn ta không thể cử động, chỉ có thể sốt ruột trơ mắt nhìn.
Hắn ta yếu ớt mắng: “Ngươi còn là nữ nhân không?”
Nếu không phải nàng, hắn ta cũng không bị Hư Không Thú đánh trọng thương, cận kề cái chết.
Nếu không phải do nàng phái người tập kích đúng lúc hắn ta trị thương, tộc trưởng và mấy đại trưởng lão cũng không bị đánh lén trọng thương.
Hắn ta cũng không đến nỗi phải cởi hết y phục trên người, nằm lên giường hàn băng trị thương.
“Hừ, có ngực, có eo, có dáng, sao ta lại không phải nữ nhân chứ? Trái lại là ngươi đó, ngươi nói thử xem, ta cắt một phát xuống nơi này, ngươi còn là nam nhân không?”
Cố Thanh Hy lật bàn tay lên, một cây dao găm xuất hiện trong tay nàng.
Dao găm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, phản chiếu nụ cười âm u tà ác của Cố Thanh Hy.
“Ngươi muốn làm gì?”, Ôn Thiếu Nghi không khỏi hoảng hốt.
“Làm gì? Không phải các ngươi vẫn luôn nghi ngờ quan hệ của ta và Ngọc tộc sao? Các ngươi hại Ngọc tộc thê thảm như vậy, giờ ta thu chút lãi suất thay Ngọc tộc, thế cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
“Ngươi là người của Ngọc tộc? Không thể nào, ngươi cũng không phát tác vào mười lăm trăng tròn?”
“Đây là chuyện ngươi nên quan tâm sao?”, Cố Thanh Hy lại hơi rướn người, nhìn xuống phía dưới, nhắc nhở hắn ta nên tập trung chú ý lên thân mình đi.
Ôn Thiếu Nghi vừa tức vừa giận.
Đây là loại nữ nhân gì vậy?
Lại có thể quang minh chính đại nhìn chằm chằm một người đàn ông như thế, nàng không xấu hổ sao?
Điều khiến hắn ta cáu nhất chính là, nàng không nhìn chằm chằm chỗ nào khác, lại cứ chỉ nhìn chằm chằm nơi kia?