CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 1089

Cố Thanh Hy vốn muốn bảo Ôn Thiếu Nghi đi vặt lông, xử lý nội tạng thỏ, nhưng mắt thấy hắn ta gần như không còn chút sức lực nào thì nàng cũng không làm khó dễ hắn ta nữa.

Thoáng chốc, Cố Thanh Hy đã nướng xong thỏ tuyết, mùi thơm tỏa ra ngập tràn trong tuyết.

Không đợi Cố Thanh Hy gỡ thỏ nướng xuống, Tiểu Cửu Nhi đã mở cái miệng rộng, “răng rắc” một tiếng, toàn bộ con thỏ chui vào trong bụng.

Lại một tiếng “răng rắc” nữa, con thỏ còn lại cũng bị nó gặm sạch.

Tiểu Cửu Nhi phát ra âm thanh thỏa mãn, vui vẻ phe phẩy cái đuôi nhỏ.

Khẽ nghiêng đầu, nó ra vẻ đáng thương nhìn Cố Thanh Hy.

“Chỉ hai con thỏ nướng tí tẹo, không đủ ăn!”

Cố Thanh Hy tìm kiếm bên trong nhẫn không gian, lấy hết thịt để ăn ra ngoài.

Tiểu Cửu Nhi vui vẻ vùi đầu vào ăn.

Đồ ăn trong nhẫn không gian cũng không nhiều, Tiểu Cửu Nhi lại là đứa dạ dày không đáy, có nhiêu cũng hết, chẳng từ chối món gì.

Cố Thanh Hy chỉ giữ lại mấy chiếc màn thầu, nhai kỹ từng miếng từng miếng nhỏ.

“Ùng ục…”

Bụng Ôn Thiếu Nghi không đúng lúc vang lên tiếng kêu ùng ục.

Cố Thanh Hy nghiêng đầu nói: “Đói bụng? Gọi một tiếng tỷ tỷ, ta sẽ cho ngươi chiếc màn thầu này”.

Ôn Thiếu Nghi quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ừm, thơm quá, đặc biệt là màn thầu ăn cùng thịt bò khô, quả thật chính là món ngon trên đời”.

“Chủ nhân, Tiểu Cửu Nhi cũng muốn”. Tiểu Cửu Nhi hấp tấp đến gần Cố Thanh Hy, tham lam liếm liếm khóe miệng.

“Lăn đi, nhiều đồ ăn như vậy còn không bịt kín được cái miệng của ngươi à”.

“Không bịt kín nó được, Tiểu Cửu Nhi thích ăn thịt”.

“Không bịt được thì ta thu lại vậy”.

“Đừng đừng đừng, bây giờ vẫn bịt được, hì hì!”, Tiểu Cửu Nhi vung đuôi cuốn hết đồ ăn đi.

Trong lòng nó thầm nghĩ, tạm thời cứ ăn hết những thứ này đã, sau đó sẽ tìm chủ nhân đòi tiếp.

Cố Thanh Hy cầm thịt bò khô và bánh bao trắng lắc qua lắc lại trước mặt Ôn Thiếu Nghi: “Ba ngày ba đêm không ăn không uống, ngươi có chắc là không đói không khát?”

Ôn Thiếu Nghi: “…”

“Đây là chút thức ăn ít ỏi còn lại trong chiếc nhẫn không gian của ta, nếu ngươi không ăn, không biết bữa tiếp theo phải đợi đến khi nào đâu đấy”.

Ôn Thiếu Nghi: “…”

“Khẳng khái đến thế sao, dù chết đói cũng không ăn đồ của ta? Được thôi, dù sao người đói là ngươi, không phải ta. Tiểu Cửu Nhi, ăn nhiều vào, nghỉ ngơi thêm lát nữa rồi chúng ta vượt qua Oa Nhân Quốc, chính thức tiến vào vùng đất Cực Bắc”.

“Xì xì… Chủ nhân, ta ăn hết mất rồi, còn thịt nữa không?”

“Hết rồi”.

“Thịt bò khô trên tay chủ nhân có thể cho Tiểu Cửu Nhi được không?”

Cố Thanh Hy trợn mắt khinh thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi