CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


Thu Nhi sợ đến mức ngã khuỵu xuống đất, nàng ta bật khóc: “Tiểu thư, chúng ta đừng đùa nữa được không, khó khăn lắm Trạch Vương mới đến Tướng phủ chúng ta một lần, lần này rất có khả năng là đến hỏi cưới”.

“Đi, theo ta đi gặp phu quân tương lai nào”.

“Tiểu thư, tiểu thư thay y phục trước đã, để muội trang điểm lại cho tiểu thư một chút rồi hãy đi”.

“Trang điểm gì, có thể Trạch Vương thích phong cách này thì sao.

Ta nghĩ bộ váy này rất hợp với khí chất của ta”.

Sau khi qua một vài hành lang uốn khúc, Cố Thanh Hy liền nhìn thấy Trạch Vương gia đang ngồi uống trà trong đình nghỉ mát ở hoa viên.

Vì đang quay lưng lại nên Cố Thanh Hy không biết người này trông thế nào, nhưng chỉ cần nhìn từ phía sau cũng đoán được, Trạch Vương mặc một bộ cẩm y hoa phục, phong thái hơn người, chắc hẳn tướng mạo cũng không quá tệ.

Bên cạnh hắn ta còn có ngũ muội muội, thất muội muội của Cố Thanh Hy và một nam thiếu niên.


Thiếu niên trông rất khôi ngô tuấn tú, hắn ta mặc một bộ hoa phục màu lam nhạt, quanh eo có thắt lưng bạch ngọc, tay cầm quạt ngọc, trên mặt nở nụ cười nhẹ, không biết bọn họ đang nói chuyện gì.

Thu Nhi bĩu môi: “Mỗi lần Trạch Vương gia đến, ngũ tiểu thư và thất tiểu thư đều quấn lấy Trạch Vương gia, bọn họ chính là muốn lấy lòng Trạch Vương gia.

Tiểu thư, đợi muội trang điểm cho tiểu thư thật xinh đẹp, tiểu thư phải tiến lên lấy lòng Trạch Vương gia, tuyệt đối không thể nhường Trạch Vương gia cho bọn họ”.

Cố Thanh Hy đứng yên mỉm cười.

Từ trước đến nay chỉ có người khác lấy lòng ta, người có thể khiến ta phải lấy lòng còn chưa ra đời đâu.

“Trạch Vương gia, có phải ngài nhớ ta rồi nên mới đến Tướng phủ tìm ta không?”
Giọng của Cố Thanh Hy quá lớn, cộng thêm việc nàng xách bộ trang phục to lớn của mình trực tiếp nhảy bổ về phía Trạch Vương gia khiến tất cả mọi người đều kinh hãi không thôi.

Thu Nhi che mắt lại, nàng ta thực sự không dám nhìn biểu cảm của Trạch Vương gia.


“Cô là ai?”
Thân hình của Trạch Vương giật nảy, bực bội tránh né, hơi tức giận nhìn nữ tử ăn mặc sặc sỡ trước mặt mình.

“Ta tất nhiên là vị hôn thê của ngài rồi, Trạch Vương gia, đã lâu rồi ngài không đến Tướng phủ, ta đưa ngài đi dạo nhé, chúng ta vừa đi dạo vừa bồi dưỡng tình cảm”.

Cố Thanh Hy ném một cái nháy mắt, nàng mặc một bộ quần áo vừa xanh vừa đỏ, cộng thêm năm đóa mẫu đơn lớn trên đầu, tổng thể giống như một con chim công đang xòe đuôi, quá mức khoa trương thô tục.

“Phụt…hahaha…Trạch Vương, có vẻ như vị hôn thê của ngài rất đặc biệt nhỉ”.

Tiêu Vũ Hiên, thiếu niên mặc áo xanh bên cạnh cười đến mức thắt lưng không thể duỗi thẳng được.

Đến hôm nay hắn ta mới hiểu tại sao Trạch Vương lại muốn huỷ mối hôn sự này ngay lập tức, loại khẩu vị này chắc chắn không phải thứ mà người bình thường có thể thưởng thức được.

Cố Sơ Lan và Cố Sơ Tình sững sờ, phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại.

Vị tỷ tỷ này của bọn họ lại bị trúng gió rồi sao? Ăn mặc thế này muốn doạ chết người ta hay gì.

Nếu là trước kia, bọn họ nhất định sẽ quát mắng, nhưng hôm nay có Trạch Vương ở đây, bọn họ hận không thể khiến Cố Thanh Hy tự tìm đường chết.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi