Chương 1110
“Được, đợi ta từ vùng đất cực Bắc trở về, ta sẽ dắt ngươi dạo một vòng thế giới bên ngoài. Có điều, ta chỉ có thể hứa là cùng chơi với ngươi một ngày mà thôi, vì ta còn có rất nhiều việc cần phải làm”.
“Được, cảm ơn tỷ tỷ, tỷ thật tốt”.
“Bớt nịnh nọt đi, sao ngươi lại lẻn ra ngoài? Ta đang có việc rất gấp”.
“Lát nữa, ta sẽ đánh lạc hướng bọn họ, tỷ cứ đi thẳng về phía trước, khi gặp hai ngã rẽ thì rẽ sang bên trái, nếu thấy ba lối rẽ cứ quẹo phải, ta đảm bảo sẽ không có ai ngăn hai người. Có điều, hai người phải nhanh lên, vì Hoa tướng quân rất thông minh, ta sợ tướng quân sẽ mau chóng phát hiện ra, bẩm báo cho mẫu hoàng, ta thảm rồi”.
Cố Thanh Hy véo nhẹ khuôn mặt mũm mĩm của thái nữ, cười nói: “Sao ngươi có thể đáng yêu đến thế nhỉ? Ôn Thiếu Nghi, đi thôi!”
“Đợi đã, tỷ tỷ vẫn chưa móc ngoéo với ta”.
“Được”.
Cố Thanh Hy ngoéo tay với thái nữ: “Đợi tỷ làm xong việc, ta sẽ dắt ngươi đi chơi”.
“Móc ngoéo rồi đấy! Tỷ không được lừa ta đâu đấy! Rời khỏi Oa Nhân Quốc, đi xem thế giới bên ngoài là nguyện vọng lớn nhất đời này của ta”.
“Tỷ tỷ đảm bảo không lừa ngươi”.
Thái nữ điện hạ nở nụ cười mãn nguyện.
Vừa nhìn theo tiễn biệt bọn họ vừa vẫy tay.
Nhưng có thế nào thái nữ cũng không ngờ được, lần chia tay này sẽ là vĩnh biệt.
Nhờ có thái nữ điện hạ sắp xếp, Cố Thanh Hy vẫn an toàn rời khỏi đó dù đường đi có chút quanh co gập ghềnh.
Sau khi thoát được sự truy lùng của người Oa Nhân Quốc, đồng thời xác nhận là không còn người Oa Nhân Quốc ở xung quanh, Cố Thanh Hy mới lệnh cho Tiểu Cửu Nhi lập tức đưa bọn họ đến vùng đất cực Bắc.
Lối vào vùng đất cực Bắc còn cách không xa.
Ôn Thiếu Nghi không chịu đựng được nữa, nằm dài bên núi tuyết nghỉ ngơi.
Tiểu Cửu Nhi tới lui bôn ba, mệt mỏi quấn trên cổ tay Cố Thanh Hy, lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Chỉ có trạng thái Cố Thanh Hy là khá hơn một chút.
Cố Thanh Hy lấy ra một bộ quần áo từ trong nhẫn không gian, đắp lên người Ôn Thiếu Nghi.
“Mặc đỡ đi, không gian của ta chỉ còn lại bộ đồ nam này thôi”.
Ôn Thiếu Nghi chỉnh lại quần áo rồi nói với giọng khàn khàn: “Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”
Cố Thanh Hy xòe hai tay: “Không biết, tiện tay kéo theo thôi. Giờ xem ra đúng là cục nợ”.
Ôn Thiếu Nghi: “…”
Cố Thanh Hy lụm củi, dựng lên một đống lửa.
“Ngươi ở đây nghỉ ngơi một lát, ta ra ngoài một chút”.
Nàng nói xong rồi cũng không quan tâm tới việc Ôn Thiếu Nghi có nghe lời mình nói hay không, nàng đã rời khỏi đó, bỏ Ôn Thiếu Nghi tại chỗ sưởi ấm.
Ôn Thiếu Nghi chau đôi mày đen như, không hiểu tại sao Cố Thanh Hy lại bỏ đi.