Chương 1133
Cố Thanh Hy cũng không cưỡng ép, bắt đầu xử lý vết thương cho hắn ta, mỗi lần xử lý một chỗ, nàng sẽ hỏi hắn ta có đau không.
Thiếu niên áo đen hoặc là không biểu cảm gì, hoặc là nghiến răng nghiến lợi khi đau đến cực độ, thế nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Trước kia ta có một người bạn, vết thương trên người hắn cũng nghiêm trọng như ngươi, cũng toàn thân thối rữa chảy mủ, vết thương mới chồng vết thương cũ, khi ta xử lý vết thương cho hắn ta, hắn ta cũng cố sống cố chết không chịu phát ra âm thanh nào”.
“Rất nhiều lần, ta trông thấy một mình hắn ta trốn vào trong góc khuất, tự chịu đựng và tự an ủi bản thân”.
“Khi ấy ta rất nghi hoặc, phải trải qua những điều gì mới khiến một người nhẫn nhịn đến mức độ này”.
“Sau này ta mới biết, hóa ra hắn ta bị coi như trai lơ từ nhỏ, lớn lên trong chửi mắng, đánh đập và lăng nhục kéo dài bất tận, chỉ cần hắn ta tỏ ra cầu xin hay khóc lóc, vậy thì chỉ có sự giày vò tàn nhẫn hơn đón chờ hắn ta”.
Thiếu niên áo đen không hiểu rốt cuộc nàng muốn nói gì.
“Hắn ta không có bạn bè, cho tới khi quen biết ta và Tiêu Vũ Hiên thì mới có hai người bạn”.
“Dần dần, trong quá trình tiếp xúc, hắn ta mới phát hiện, hóa ra khi đau đớn, có bạn bè kề vai sát cánh, khóc cùng nhau thì sẽ đỡ hơn rất nhiều”.
“Có bạn bè ở bên đồng nghĩa với bờ vai vững vàng nhất”.
“Ngươi cũng có thể coi ta như bạn bè của ngươi, chỉ cần ngươi cần, có thể tới tìm ta bất kỳ lúc nào. Tất nhiên, nếu ngươi đau đến mức không chịu nổi, muốn hét thì cứ hét thật to”.
Cuối cùng thiếu niên áo đen cũng hiểu nàng muốn biểu đạt điều gì.
Hắn ta lạnh lùng quay đầu đi, không tỏ ý đồng tình với lời nói của nàng.
“Được rồi, vết thương đã được xử lý ổn thỏa, nhưng tạm thời ngươi không thể để nó dính nước, càng không thể động võ, nếu không vết thương có thể vỡ ra và thối rữa bất cứ lúc nào, sau đó sẽ bị nhiễm trùng, nếu lỡ nhiễm trùng thì vấn đề sẽ rắc rối đấy”.
“À… nọc độc của nhện trên người ngươi cũng được giải rồi, có thể thử xem sức lực đã khôi phục chưa”.
Thiếu niên áo đen chật vật đứng dậy.
Sức lực trên người hắn ta quả thực đã khôi phục khá nhiều, nội lực cũng được chút ít.
Thiếu niên áo đen cử động tay trái, thanh loan đao nằm gọn trong tay, loan đao lộ ra khỏi vỏ vài phần, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Cố Thanh Hy lùi về sau vài bước: “Này, ta đã cứu ngươi bao nhiêu lần rồi, cho dù ngươi là sát thủ cũng phải có chút lương tâm chứ. Ngươi nhìn xem, vì chữa trị cho vết thương của ngươi mà ta đã lãng phí bao nhiêu thời gian và công sức ở nơi này”.
Nghe vậy, thanh loan đao trong tay trái của thiếu niên áo đen từ từ tra lại vào vỏ.
Thế nhưng hắn ta vẫn cố tình nói: “Lần sau gặp lại, chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi”.
“Không không bị câm?”
Mẹ kiếp!
Tên này kiệm lời quá rồi đấy!
Một bóng đen lướt qua, sát thủ áo đen kia đã biến mất trong hầm băng, chỉ để lại một vệt máu đỏ tươi trên nền đất.
Cố Thanh Hy thở dài, nhìn theo bóng dáng đã biến mất từ lâu, chỉ hi vọng vận mệnh của hắn ta có thể khá khẩm hơn Diệp Phong đôi chút.