Chương 1155
Tiểu Cửu Nhi “xì xì” vài tiếng, dáo dác ngó quanh xem còn con hung thú nào bị rơi xuống không.
“Tinh hạch tốt “nhắm”, giúp nâng cao công lực, ăn rất ngon nữa. Chủ nhân, Tiểu Cửu Nhi đói quá, Tiểu Cửu Nhi đi lấp đầy bụng trước đây”.
“Quay lại đây, nếu tinh hạch tốt vậy, hay là ngươi đi tìm một ít về giúp chúng ta trị thương đi”.
“Con người muốn ăn tinh hạch thì phải luyện hóa, nuốt trực tiếp sẽ chết tươi luôn”.
Cố Thanh Hy nửa tin nửa ngờ.
Sao nàng cảm giác câu nói này của Tiểu Cửu Nhi không quá đáng tin nhỉ?
Hay là nó sợ bọn họ cướp mất tinh hạch nên mới cố ý nói vậy?
Cố Thanh Hy càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này có vẻ cao.
Dạ Mạc Uyên yếu ớt cất lời: “Tiểu Cửu Nhi nói đúng đó, con người không thể tiêu hóa trực tiếp tinh hạch mà cần luyện hóa, hiện giờ chúng ta đều đang bị thương, khó mà luyện hóa được chúng”.
Đáng tiếc vết thương của hắn quá nặng, nếu không thì đi kiếm một ít tinh hạch, sau này có thể đưa chúng cho Cố Thanh Hy luyện đan hoặc luyện khí.
Cố Thanh Hy nhìn lên đỉnh thung lũng tít tắp đằng trên, sau đó lại nhìn về phía cái xác bị cắn xé, phân thây của thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
“Tiểu Cửu Nhi thông minh nhanh nhạy lắm, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu, chỉ đi tìm chút đồ ăn thôi mà. Chúng ta thanh thủ đi tìm nơi nào an toàn để trú thân thôi”.
“Được”.
Dạ Mặc Uyên gắng gượng đứng dậy, song, vừa mới khẽ nhúc nhích thì nội thương trên người lại nhức nhối.
“Ta dìu chàng”.
Thay vì bảo là nàng dìu, vậy chẳng bằng nói là Dạ Mặc Uyên đang tựa cả người vào bả vai của nàng thì đúng hơn.
Cố Thanh Hy cố gắng nén đau, đỡ Dạ Mặc Uyên xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước.
Nàng biết Dạ Mặc Uyên cũng đang chịu đựng, với tình trạng hiện giờ, hắn tỉnh táo được đã là tốt lắm rồi.
Đáy thung lũng toàn tuyết là tuyết, mỗi lần giẫm xuống tuyết đều ngập đến tận đầu gối, tăng thêm gánh nặng khá nhiều cho hai người đang bị trọng thương.
Bước rồi lại bước, mùa đông khắc nghiệt, hoa tuyết bay đầy trời, khiến cả hai lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy.
Trên lớp tuyết dày là hàng dài những dấu chân.
Cả hai cứ tưởng mình đi rất lâu, thế nhưng họ mới chỉ di chuyển được một chút xíu mà thôi. Nơi đây, ngoài tuyết phủ mênh mông ra thì chỉ có đúng một động băng.
Nhưng bọn họ không dám vào động băng nữa, chỉ sợ sẽ đụng chạm với hung thú, hoặc là phó tộc trưởng Tư Không và Băng Long cấp bảy.
Suy cho cùng Băng Long vẫn có thể tìm đến dựa theo mùi mà.
“Khụ khụ…”
Dạ Mặc Uyên ho vài tiếng, còn hộc ra cả máu khiến mặt tuyết trắng nhuốm màu đỏ chói mắt.
Cố Thanh Hy khẽ cắn môi, bất chấp Dạ Mặc Uyên có đồng ý hay không, nàng vẫn đỡ hắn vào trong sơn động: “Bên ngoài gió tuyết to quá, vào trong tránh trước đã”.
“Chàng bị thương rất nặng, cần phải tĩnh dưỡng, xem ra chúng ta phải ở đây thêm một thời gian rồi”.