Chương 1168
Dạ Mặc Uyên cau mày, trong lòng hắn có rất nhiều câu hỏi nhưng Cố Thanh Hy đã ngắt lời hắn.
“Ta biết chàng đang có rất nhiều câu hỏi, những điều mà chính ta cũng không hiểu và ta không biết phải giải thích với chàng như thế nào. Ta đã thề rằng sẽ không bao giờ dành tình cảm thực sự cho bất kỳ người đàn ông nào trong đời. Nhưng nếu như chúng ta có thể sống sót thoát ra khỏi đây thì có lẽ ta sẽ thử mở lòng với chàng”.
Trái tim lạnh lùng thất vọng ban đầu của Dạ Mặc Uyên cuối cùng đã được nhen nhóm lên niềm hy vọng.
Không biết lấy đâu ra sức lực, hắn đã ôm lấy Cố Thanh Hy mà đi vòng quanh một cách khoái chí.
Bộ dáng khờ khạo này làm gì còn chút sát phạt quyết đoán nào của trước đây nữa?
“Nàng đã nói rồi đó, nếu chúng ta có thể ra khỏi đây thì nàng sẽ trở thành thê tử thật sự của ta”.
“Ta chỉ nói rằng ta sẽ thử mở lòng”.
“Dù sao thì ý tứ cũng đều giống nhau”.
“Muốn vậy thì cũng phải còn sống rời khỏi đây mới được”.
“Đúng vậy, chúng ta có thể sớm rời đây thôi. Trước khi tới đây ta đã nói cho Thanh Phong và Giáng Tuyết biết, bọn họ chắc chắn đang dẫn người tới đây, chúng ta chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi”.
“Tốt lắm”.
Bị Dạ Mặc Uyên ôm đi một vòng, đầu óc của Cố Thanh Hy lại càng thêm choáng váng.
Nàng yếu ớt nằm trên ngực hắn, hơi thở gấp gáp hơn.
Hôm nay nàng không biết tại sao mình lại nói điều này với Dạ Mặc Uyên.
Nàng chỉ biết rằng mình thực ra không hề ghét bỏ Dạ Mặc Uyên.
Có người để dựa vào cũng rất tốt.
Hai người trò chuyện với nhau, những câu chuyện không đầu không đuôi.
Bệnh tình của Cố Thanh Hy ngày càng nghiêm trọng, không khí cũng càng ngày càng loãng.
Đói khát, rét lạnh, cùng thương bệnh không ngừng ăn mòn bọn họ.
Không biết đã qua bao lâu, Cố Thanh Hy đã không thể chống đỡ được nữa, ý thức của nàng bắt đầu tan rả.
Giọng nói lo lắng của Dạ Mặc Uyên vẫn vang lên bên tai nàng, lời nói huyên thuyên như pháo nổ, hắn không ngừng nói, thậm chí còn không ngừng lay động thân thể của nàng.
Cố Thanh Hy rất muốn nói với hắn.
Nàng muốn bảo hắn im đi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, cũng đừng tiếp tục lay động thân thể của nàng nữa, thân thể của nàng đã rã rời lắm rồi.
Nhưng nàng không thể nói một lời, nàng thậm chí còn không có đủ sức để cau mày cảnh cáo.
Nàng lại nghe loáng thoáng chuyện về Ngọc tộc và long châu.
Trong nháy mắt nàng trở nên thanh tỉnh một chút, nàng mở to mắt mê mang nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Dạ Mặc Uyên, nét mặt hắn vừa lo lắng vừa căng thẳng.
“Cố Thanh Hy, nàng tỉnh lại đi, nàng không thể chết như thế này được! Nếu như nàng chết thì chuyện gì sẽ xảy ra với long châu và Ngọc tộc? Không phải nàng nói là muốn mang long châu về cho Ngọc tộc sao?
Không phải nàng nói muốn giúp bọn họ giải trừ huyết chú hay sao? Nếu như nàng chết thì viên long châu thứ sáu sẽ biến mất hoàn toàn cùng với nàng, đến lúc đó hàng vạn người của Ngọc tộc sẽ phải gánh chịu huyết chú vĩnh viễn, ta cũng sẽ phải gánh chịu lời nguyền huyết chú”.