Chương 1190
“Ta cũng không rõ, đại ca và nhị ca đều đã cầu xin hoàng thượng, đến cả anh rể của ta cũng đã lên tiếng, nhưng hoàng thượng vô cùng kiên quyết, nhất quyết không đồng ý thu hồi thánh chỉ đã ban”.
“Nếu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ đã ban, thế khác gì đang tự vả mặt mình. Nhưng đại ca ngươi là Thượng thư Binh bộ, nhị ca ngươi tài hoa xuất chúng danh chấn thiên hạ, anh rể của ngươi cũng là Thượng thư Lễ bộ, cha ngươi còn là nguyên lão tam triều, lập nhiều chiến công hiển hách cho Dạ Quốc, dù thế nào hoàng thượng cũng nên nể tình phủ tướng quân đôi chút mới đúng”.
Tiêu Vũ Hiên như bừng tỉnh: “Ý cô là có người cố tình khiến hoàng thượng hạ chỉ ban hôn? Cơ mà sao cứ phải ban hôn cho ta và Cố Sơ Vân, ta chỉ là một tên công tử bột, nào có giá trị lợi dụng gì, còn Cố Sơ Vân dù gì cũng là nhị tiểu thư phủ Thừa tướng, tài danh lan khắp thiên hạ. Cuộc hôn nhân này chẳng mang lại giá trị gì hết”.
“Có lẽ nguyên nhân không phải do ngươi…”, mà là do nhà họ Tiêu.
“Không do ta? Vậy thì do đâu? Ta không thể hiểu nổi”.
“Nhất thời ta cũng chưa làm rõ được vấn đề này. Ngươi đợi ta điều tra rõ ràng cái đã”.
“Nhưng ngày kia đã tổ chức hôn lễ rồi. Ta chỉ còn một ngày nữa thôi”, Tiêu Vũ Hiên cuống quýt.
Người mà hắn ta thích vẫn luôn Cố Thanh Hy, chứ không phải Cố Sơ Vân.
Hắn ta sẽ không cưới cô gái mà mình không yêu.
“Có ta đây, ngươi sợ gì chứ”, Cố Thanh Hy liếc mắt.
Coi lão đại như nàng chết rồi chắc?
“Rầm…”
Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp vui mừng thì cánh cửa đã bị đạp ra.
Cả hai đồng thời ngẩng đầu, thấy ngay khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu lão tướng quân, ông ấy đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Ánh trăng sáng chiếu vào người Tiêu lão tướng quân làm tăng thêm vẻ trang nghiêm.
Tiêu Vũ Hiên chột dạ gọi: “Cha…”
Tiêu lão tướng quân lạnh lùng nhìn Cố Thanh Hy, ánh mắt sắc bén, không thân thiện: “Dạ Vương phi, đêm khuya người đặc biệt tới phủ tướng quân không biết là vì chuyện gì?”
Theo lễ tiết, Cố Thanh Hy không cần hành lễ với Tiêu lão tướng quân, thế nhưng nàng vẫn hơi cúi người làm lễ của vãn bối.
“Ta và Tiêu tiểu công tử là bạn bè đồng môn. Lúc trước ta rời Đế Đô một thời gian dài, giờ quay về nên tới thăm, đồng thời đến chào hỏi Tiêu lão tướng quân”.
“Nhờ phúc của vương phi, lão phu khỏe lắm, khuyển tử cũng vậy, không cần cô để tâm quá đâu. Giờ đã khuya, vẫn nên mời Dạ vương phi về thì hơn”.
Lão già này…
Nàng đắc tội gì ông ấy à?
Đối với người khác thì luôn ôn hòa, còn đối với nàng thì lần nào cũng bày ra cái vẻ mặt khó chịu đó”.
“Cha, A Hy vừa về tới Đế Đô liền tới thăm con, đây là lễ tiết đáng quý biết bao, sao cha lại… Úi…”
Tiêu lão tướng quân liếc con trai một cái sắc lẻm.
Tiêu Vũ Hiên lập tức ngậm miệng.
Hắn ta vẫn có phần kính sợ người cha như Tiêu lão tướng quân.