CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 1205

“Vậy mẫu phi của hoàng tỷ người là ai?”

“Chuyện này… ta cũng không rõ ràng lắm, hình như mẫu phi tỷ ấy đã qua đời vì khó sinh”.

Khó sinh?

A…

Thật sự là khó sinh sao?

E rằng… bên trong còn dính dáng đến một bí mật không muốn người khác biết.

Bỏ đi, người cũng đã chết rồi, nàng lại đi tra những chuyện đó cũng chẳng ích gì.

“Được rồi, rảnh rỗi tự thoa cho mình một chút là được, ta đi trước đây”.

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Dạo phố, thăm thú xung quanh”.

Đương Đương công chúa gọi với theo, trong lòng nàng ta có không ít lời muốn nói với nàng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể hô to: “Ngươi đã nói là muốn đưa phương thuốc cho ta”.

“Phương thuốc trên bàn, tự cầm lấy đi phối là được rồi”.

“Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, hoàng tỷ còn biết phối phương này sớm hơn ngươi. A… mẫu hậu, sao người lại tới đây?”, Đương Đương công chúa sợ tới mức phối phương trong tay suýt thì rơi xuống.

Ánh mắt Thái Hậu thâm sâu, nhìn về phía Cố Thanh Hy rời đi, suy nghĩ dần bay xa, trong miệng tự lẩm bẩm: “Giống, đôi mắt kia giống quá! Sao trước kia ta lại không chú ý tới chứ”.

“Mẫu hậu, người đang nói cái gì, sao con nghe không hiểu? Nàng giống ai vậy? Hoàng tỷ sao? Nàng không thể nào là hoàng tỷ, chỉ là trùng hợp cũng biết phối phương này thôi, người xem đi, nàng có điểm nào sánh được với hoàng tỷ chứ”.

“Con không cảm thấy ánh mắt rất giống sao?”

“Ánh mắt? Không cảm thấy”. Trái lại là mùi hương trên người thì hơi giống.

Rất lâu sau Thái Hậu mới thu hồi tầm mắt, không biết nghĩ đến cái gì, bà ta thở dài một hơi: “Là ai gia nghĩ nhiều rồi, nếu như nàng là nữ nhi của Ngọc Phi, sao có thể mười lăm trăng tròn không tổn thương gì, nếu như nàng thật sự là nữ nhi của Ngọc Phi, sao có thể sống đến bây giờ!”

Đương Đương công chúa nghe không rõ Thái Hậu đang nói cái gì, cho là Thái Hậu muốn đối phó nàng, không nhịn được kéo lấy cánh tay bà ta, nũng nịu nói.

“Mẫu hậu, người cũng đừng làm khó nàng. Thực ra, nàng cũng xấu như trong tưởng tượng. Sau này, con đã biết phải đối phó nàng thế nào rồi. Nàng sợ nước mắt, chỉ cần con khóc là nàng sợ liền”.

Điều này lại khá giống với hoàng tỷ.

“Khi nào thì quan hệ giữa con và nàng tốt như vậy thế? Hai trái trứng đã đủ để hối lộ con rồi à?”

“Không dám đâu”.

Thái Hậu tận tình nói: “Đương Đương, dù nàng là loại người nào con cũng phải nhớ đừng thân thiết với nàng quá”.

“Tại sao vậy ạ?”

“Mẫu hậu sợ con thân thiết với nàng quá, mai sau sẽ có hại với con, nàng không đơn giản”.

Cố Thanh Hy vừa rời khỏi học viện Hoang gia, Tịch Thấm đã tới tìm nàng.

“Thuộc hạ Tịch Thấm, ra mắt lâu chủ”.

Cố Thanh Hy thấy nàng ta thì trong lòng không khỏi bồn chồn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi