Nha đầu xấu xí này chắc chắn là đang cố ý sỉ nhục Trạch Vương.
Chỉ có ba ngày mà cũng tính tiền lãi.
Trạch Vương cắn răng nói ra một từ: “Được”.
“Sư phụ, ba ngày sau, ta sẽ giúp sư phụ đi đòi nợ”, Kỳ Thánh cười nói.
Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy suýt nữa là đông cứng lại, vội vàng chuyển chủ đề.
“Không phải vẫn còn ba vòng nữa sao? Vòng tiếp theo thi cái gì vậy?”
Mã công công cười nói: “Vòng tiếp theo so tài thi thư, xem ai làm được nhiều thơ nhất, hơn nữa thư pháp đẹp nhất thì người đó sẽ thắng”.
“Đó chẳng phải là cùng so tài thơ và thư sao?”
“Đúng vậy đúng vậy”.
“Thơ có đề tài giới hạn không?”
“Đề tài không giới hạn, bằng trắc không giới hạn”.
“Được thôi, vậy bắt đầu đi”.
Trạch Vương gạt tay của thái y ra, nhịn đau nói: “Cố Thanh Hy, ngươi có dám cược thêm một ván nữa không”.
“Lại cược nữa ư? Ngài còn bao nhiêu bạc để thua nữa?”
Hạ nhân hoảng hốt nhắc nhở: “Vương gia, không thể cược thêm nữa đâu, chúng ta đã hết sạch tiền rồi”.
Trạch Vương sớm đã thua đỏ cả mắt, làm gì còn quan tâm đến lời khuyên của hạ nhân, hào khí can vân nói: “Ta thế chấp cả phủ Trạch Vương cùng với sáu tòa biệt viện đứng tên Trạch Vương phủ, nếu như ngươi thua thì phải trả ta 500 vạn lượng bạc cộng thêm đôi tay của ngươi”.
Hắn ta không tin một kẻ bất tài thì có thể làm được thơ ca gì.
Cố Thanh Hy nghiền ngẫm nói: “Trạch Vương gia, vỏn vẻn một tòa Trạch Vương phủ và sáu tòa biệt viện mà đã muốn cược đôi tay và 500 vạn lượng bạc của ta sao, Trạch Vương phủ đó của ngài được làm bằng vàng chắc?”
Không ít người bật cười.
Sắc mặt Trạch Vương từ xanh chuyển sang tím.
Ngoài Trạch Vương phủ và biệt viện ra thì hắn ta đã thua sạch sẽ rồi.
Đang nghĩ xem nên mở miệng mượn bạc người khác thế nào thì Cố Thanh Hy lại nói:
“Nể tình ngài đáng thương tội nghiệp, được thôi, ta cược với ngài vậy, nếu như ván này còn thua tiếp thì đoán chừng ngài chỉ còn cái khố thôi”.
“Yên tâm, bổn vương sẽ không thua”.
“Không nên nói trước vậy đâu, có thể ngài sẽ thua tiếp đấy”.
Mã công công thấy sắc mặt Trạch Vương chuyển từ đen sang trắng, thật sự sợ ván này hắn ta sẽ tức mà chết nên vội nói.
“Cuộc thi thi thư chính thức bắt đầu, thời gian một nén hương, ai viết được nhiều thơ nhất, chất lượng tốt nhất, thư pháp ưu tý nhất thì sẽ được tính là người thắng cuộc”.
Trạch Vương cầm bút lên múa bút thành văn, dốc hết sức muốn thắng nàng.
Cố Thanh Hy mỉm cười, quay sang nói với Kỳ Thánh: “Lão đầu, hai chúng ta lại cược một ván nữa đi, nếu như ta thắng thì ta sẽ không phải nhận ông làm đồ đệ nữa”.