CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


Tiểu Lý Tử hận mỗi muốn chửi bới ầm ỹ.

Cố tam tiểu thư này là quỷ hiện thân sao?
Dựa vào bản lĩnh của nàng sao có thể viết ra nhiều thơ hay như vậy được?
Hoàng thượng vốn muốn thông qua việc sỉ nhục Cố tam tiểu thư để sỉ nhục chiến thần, giờ thì hay rồi, không những không thể sỉ nhục chiến thần, ngược lại còn khiến hai người họ nổi danh thiên hạ, hoàng thượng không tức chết mới lạ.

Tiểu Lý Tử vội vàng an ủi: “Hoàng thượng, thơ của Cố tam tiểu thư không biết sao chép ở đâu, nô tài thấy, có lẽ nên treo từng bức thơ mà cô ta viết lên, cho mọi người cùng xem chữ của cô ta viết”.

“Đúng, treo lên”.

Giọng nói của Dạ Hoàng đã run rẩy.

Nếu như hôm nay Cố Thanh Hy kinh diễm toàn trường, vậy thì mặt mũi của hắn ta cũng mất sạch sẽ.

Thái dám nghe theo lời treo thơ của nàng viết lên, bày ra trước mặt mọi người.


Đám đông lũ lượt ngóng dài cổ, muốn nhìn thấy chữ nàng viết có xấu như trong lời đồn hay không.

Nhưng bọn họ lại lần nữa bị kinh hãi.

Chữ của Cố Thanh Hy cứng cáp có lực phiêu diêu như mây bay, oai phong như rồng, mỗi một nét chữ tựa như nước chảy mây bay mà ra, phóng khoáng tiêu sái.

Chữ đẹp thế này cho dù là phu tử của học viện Hoàng gia e là cũng không viết ra được.

Có người không tin, đích thân tới bên cạnh Cố Thanh Hy để nhìn nàng viết từng nét từng chữ, nhưng lại thấy Cố Thanh Hy đang nhắm mắt, tùy tiện viết ra.

Nàng nhắm mắt viết, mỗi chữ lại như rồng bay phượng múa, con chữ say mê đầy mực.

Hãi…
Toàn trường kinh hãi.


Cố Thanh Hy căn bản không phải kẻ bất tài, nói nàng là đệ nhất tài nữ trong thiên hạ cũng không quá.

Chiếc bút lông sói trong tay Trạch Vương rơi đến độp một cái xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

Hắn ta run rẩy gào lên: “Cố Thanh Hy, ngươi chơi ta”.

Cố Thanh Hy giật mình nghiêng người sang một bên, suýt chút nữa là ngã khỏi ghế, giật mình đến hết cả cơn buồn ngủ, nàng tức giận quát: “Ngài có bệnh thì mau đi chữa đi, ở đây kêu gào làm gì? Khiến ta không thể an tâm mà ngủ được”.

Trạch Vương bị tức đến nỗi trợn ngược mắt, miễn cưỡng dựa vào mặt bàn mới không ngã xuống.

Cái gì mà kêu gào khiến nàng không ngủ được?
Nàng ngủ mà vẫn có thể làm ra thơ hay như vậy, bảo hắn ta làm sao có thể chịu đựng nổi, muốn khiến hắn ta tức chết đúng không?
“Ngươi cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú mọi thứ đều tinh thông đúng không? Nếu như ngươi tài hoa như vậy tại sao còn cố ý giả vờ ngu ngốc?”
Cố Thanh Hy sờ cằm, nói một câu khiến người ta suýt chút nữa là nổ mắt.

“A… là vì trong đầu ta đột nhiên lóe sáng, mở ra một lỗ thủng, sau đó thì ta quên sạch rồi”.

Xì xào.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi