CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


Đến đây là để đòi tiền, chạy rồi thì còn đòi cái gì nữa?
Vứt cọng cỏ đuôi chó trong miệng đi, Cố Thanh Hy chỉnh lại vạt áo hơi xộc xệch, đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống đám người của phủ thừa tướng.

“Cố Thanh Hy, ngươi đến đây làm gì?”, Cố Sơ Lan thoáng biến sắc.

Mặc dù nàng ta trông vô cùng nhếch nhác nhưng nàng ta cũng không muốn để Cố Thanh Hy nhìn thấy.

Sắc mặt của tất cả mọi người trong phủ thừa tường đều rất khó coi, nhất là Cố thừa tướng.

Dù Cố Thanh Hy đã giành được vị trí đầu, nhưng nàng cũng cắt đứt quan hệ với phủ Thừa Tướng, hơn nữa nàng cũng là nữ nhi mà ông ta ghét nhất.

“Chẳng lẽ bà quên rằng bà còn nợ ta năm mươi vạn lượng bạc sao, ta đến đây đương nhiên là để đòi nợ rồi”.

Dứt lời, Cố Thanh Hy nhẹ nhàng nhảy xuống từ nóc nhà, động tác tựa như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch, nhẹ nhàng tung người nhảy một cái đã nhanh nhẹn đáp xuống đất.


Nóc nhà cao mấy mét, dù là một người đàn ông cao to cũng chưa chắc nhảy xuống được.

Nhưng nàng lại nhảy xuống dễ dàng như thế.

Nàng có bản lĩnh như thế từ bao giờ?
Ngũ di nương nói với giọng điệu gần như cầu xin: “Tam tiểu thư, trước kia là chúng ta sai, chúng ta không nên bắt nạt cô, cô có thể rộng lượng đừng so đo với muội muội cô không”.

“Ngũ di nương, chắc bà nói sai rồi, Cố Thanh Hy ta một thân một mình, không cha không mẹ, càng không có huynh đệ tỷ muội, lấy đâu ra muội muội? Ta cũng không muốn nói nhảm quá nhiều, đưa ta năm mươi vạn lượng bạc, ta sẽ lập tức rời đi, còn chuyện nhà các người thì các người tự lo đi”.

“Tam tiểu thư, ta sai rồi, ta xin lỗi cô, ta quỳ xuống với cô có được không, trên đại hội đấu văn, cô thắng được nhiều tiền như thế, chắc cũng không quan tâm đến năm mươi vạn lượng này, nhưng với chúng ta, năm mươi vạn lượng còn lớn hơn cả trời nữa, cô…”
“Theo lời của ngũ di nương thì các người muốn quỵt nợ đúng không?”, Cố Thanh Hy lạnh lùng ngắt lời bà ta.

Ngũ di nương vô cùng sốt ruột.

Nếu Cố Thanh Hy chịu bỏ năm mươi vạn lượng bạc kia, có lẽ lão gia còn có thể tha cho bọn họ một mạng, không thì cả đời này của Lan Nhi sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại.


Bà ta vẫn đang nghĩ nên làm thế nào để Cố Thanh Hy chịu từ bỏ.

Cố Thừa Tướng chợt quát to: “Không cha không mẹ? Ngươi cho rằng ta đã chết rồi sao?”
“Ông muốn nói thế thì ta cũng không có ý kiến gì”, Cố Thanh Hy nhún vai.

“Ngươi muốn lật trời rồi đúng không, ta không tin mình không dạy dỗ được ngươi”.

“Cố Thừa Tướng, trước khi dạy dỗ ta, ông đã suy nghĩ kỹ nếu động vào ta sẽ có hậu quả gì chưa?”, Cố Thanh Hy đang cười, nhưng nụ cười lại tràn đầy ý cảnh cáo.

Dịch Thần Phi và Tiêu Vũ Hiên nhanh nhẹn bay xuống từ trên nóc nhà, một trái một phải bảo vệ Cố Thanh Hy, tựa như hộ vệ trung thành nhất.

Cố Thừa Tướng nhìn Dịch Thần Phi, bàn tay đang nâng lên khựng lại giữa không trung, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng chỉ có thể không vui nói.

“Nếu ngươi đã có nhiều tiền như thế thì bỏ năm mươi vạn lượng bạc kia đi”.

“Ông nói bỏ là bỏ à? Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, nếu hôm nay các người không đưa năm mươi vạn lượng bạc ra, có tin ngày mai ta khiến phủ Thừa Tượng mất mặt trước thiên hạ không”.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi